Chương trước
Chương sau
Editor: Miêu Bàn Tử
Lúc này đến phiên thân thể mềm mại của Tô Đát Kỷ chấn động.
Đương nhiên là giả vờ.
Đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi đột nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn về phía hắn, tựa như đang xác nhận mình có nghe lầm hay không.
Sau khi thấy gương mặt phi thường nghiêm túc của Tiêu Ngự, nàng lập tức lắc đầu mãnh liệt,
"Không được! Lập hậu là một chuyện vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc của phi tần và căn cơ của triều đình, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể đùa như vậy!"
Thấy Tô Đát Kỷ khẩn trương đến hoảng loạn, một vũ cơ căn bản không nên biết tin tức chính trị, Tiêu Ngự càng thấy nội tâm nàng luôn suy nghĩ vì hắn.
"Trẫm là thiên tử, trẫm nói được là được!"
Hắn càng kiên định với ý nghĩ này.
Nghe được tuyên ngôn bá đạo như thế, trong mắt Tô Đát Kỷ nổi lên một tầng sương mù mông lung mờ mịt, nức nở nói:
"Hoàng Thượng, thần thiếp, thần thiếp chỉ là vũ cơ, xuất thân không...xứng."
Tiêu Ngự còn muốn nói lại, lại bị một tay nàng bịt miệng.
Tô Đát Kỷ cúi thấp đầu, che đậy thần sắc trên mặt, cường ngạnh bỏ dở trận đối thoại này,
"Hoàng Thượng, thần thiếp buồn ngủ."
Nói xong liền trực tiếp quay lưng đi, căn bản không muốn nghe hắn nhiều lời!
Bao nhiêu người tha thiết ước mơ hậu vị, nàng lại không quan tâm chút nào, thậm chí cự tuyệt hắn, tâm tâm niệm niệm chỉ quan tâm hắn, không muốn hắn bị ảnh hưởng.
Có thê tử như thế thì hắn còn cầu mong gì!
Cảm giác thoả mãn trong lòng Tiêu Ngự lập tức tăng cao.
Tiểu yêu này bởi vì lo lắng cho hắn mà không dám nhận vị trí này, vậy hắn liền tiêu diệt những lo lắng này giúp nàng.
Những cái bẫy đặt cho đám lão thần trong kia, đã đến lúc thu lưới!
Sau này đéo đăng trên  nữa! Ăn cắp đéo biết ngượng à!
Đáy mắt Tiêu Ngự đen nghịt, dự báo gió thổi giông bão sắp đến.
Trời còn chưa sáng, hắn không kịp chờ đợi liền đứng dậy đi an bài.
Tiêu Ngự vừa đi, Tô Đát Kỷ luôn luôn ngủ nướng đến mặt trời lên cao cũng lần đầu tiên dậy sớm.
Hơn nữa sắc hồng đầy mặt!
Trong mắt nàng đều là xuân phong đắc ý, so với con ma bệnh vài ngày trước đó cứ như hai người khác nhau.
Đây là có hỉ sự gì sao?
Nhóm cung nhân hầu hạ nhanh chóng để ý tới.
Cho nên khi Tô Đát Kỷ lặng lẽ nói với Bán Hạ, Hoàng Thượng muốn phong mình làm hoàng hậu, cơ hồ toàn bộ tai mắt ở Thiên Điện đều nghe được ngay lập tức.
Khiếp sợ, nhưng lại cảm thấy đương nhiên, đây là ý nghĩ chung của bọn họ.
Nhóm phi tần khi nghe xong cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí có thể nói, theo suy đoán của các nàng, đây là nguyện vọng bình thường của nữ tử hậu cung.
Câu đố hạ màn, đáp án được công bố, lần này đám phi tần không thể ngồi yên nữa, lập tức đều hướng về phía nhà ngoại xin giúp đỡ.
Hoàng Thượng đây là bị hồ ly tinh mê tâm!
Thời điểm Tô Đát Kỷ còn là một vũ cơ đã dám đá chân Lệ tần, thành quý nhân liền dám đả thương Trịnh quý phi, phách lối vô địch. Nếu để ả ta làm hoàng hậu, các nàng sao có thể có ngày sống dễ chịu được!
Mà Vương gia nghe được tin tức này, càng giận đến tím mặt, ả vũ cơ này lại dám chống lại mệnh lệnh của hắn, muốn cái nguyện vọng bất tiện cho hắn như thế.
"Tiểu tiện nhân!"
Hắn cắn răng nghiến lợi vỗ bàn một cái,
"Quả nhiên là nuôi nhầm bạch nhãn lang! Trèo lên cành cao liền hất bản vương ra, trực tiếp trở mặt không quen biết?"
Vương gia mắng xong, đột nhiên âm trầm nở nụ cười,
"Coi trong cung có Tiêu Ngự làm chỗ dựa liền không kiêng kỵ phải không? Vậy bản vương sẽ dạy cho ngươi biết, cái gì gọi là dựa vào núi núi đổ, dựa vào người... Người chết!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- Vương gia vùng lên!!!!!!!!!!!!!!!! Quan tài đang chờ ngài!!!!!!!
?Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái?Meo~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.