Chương trước
Chương sau
Editor: Miêu Bàn Tử
Nụ cười trên mặt Tiêu Ngự dần dần ngưng kết.
Nếu như nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ sẽ cầu nguyện để đời này hắn độc sủng một mình nàng.
Mà nếu như dã tâm nàng lớn hơn chút nữa, thì sẽ làm hoàng hậu, để cho hắn phân phát lục cung, cái này hắn có thể hiểu được.
Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại nguyện vọng mà Tô Đát Kỷ khả năng nói, duy chỉ có không nghĩ tới, thế mà nàng lại nói ra thỉnh cầu này.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đến mức hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Ngự ngốc lăng trong chốc lát, mới lại mở miệng nói:
"Đây là trẫm khen ngợi nàng, không phải trừng phạt nàng."
Tô Đát Kỷ nhẹ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Thần thiếp không còn mặt mũi đối với Hoàng Thượng",
Nàng sờ lên gương mặt mang mạng che mặt của mình, tự giễu mà cúi thấp đầu,
"Lại không muốn sau khi xuất cung bán rẻ tiếng cười mà sống, chỉ có thể cầu Hoàng Thượng đày vào trong lãnh cung bên trong nuôi thiếp cả đời."
Nàng nói ẩn dụ như thế, nhưng Tiêu Ngự lại biết, hai từ "mặt mũi" này, một là nói hiện tại nàng bị hủy dung mạo, gặp vua thất lễ, càng bởi vì thân phận của nàng là mật thám, không còn mặt mũi đối với sự quan tâm cùng sủng ái của hắn.
Nhưng nàng cũng không thể xuất cung, vừa rời đi liền treo lên lưng chữ chết, chưa hoàn thành nhiệm vụ, người sau lưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cục diện lưỡng nan như thế, chỉ có đày vào lãnh cung là biện pháp tốt nhất.
Thậm chí hắn thầm nghĩ, nếu như nàng tự nguyện tiến vào lãnh cung, không rờ đi, dù cho không sống với hắn, tối thiểu cũng sống chung dưới bức tường hoàng cung, cùng ngắm trời xanh mây trăng, cùng cảm nhận hương hoa mưa rơi?
Phần thăm dò thử của Tiêu Ngự chưa có kiểm tra Tô Đát Kỷ xong, ngược lại hắn tự đem bản thân thử vào.
Thậm chí hắn nghĩ đến việc đày nàng vào lãnh cung, sau đó không gặp được nàng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nếu như khi ấy nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận mật thám của mình thì liệu hắn có thể nhẫn tâm diệt trừ nàng hay không?
"Nàng bệnh nặng mới khỏi, trước không nên suy nghĩ bậy bạ, lời này xem như trẫm chưa từng nghe qua",
Tiêu Ngự chỉ cảm thấy trong lòng ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, hắn lại là người đầu tiên không chịu được cái thăm dò này, vội chuyển đổi đề tài,
"Trưa nay muốn ăn cái gì? Trẫm cùng nàng dùng bữa."
Thịt!
Ta thật sự muốn ăn thịt a!!!
Vì dưỡng bệnh, mỗi ngày đều ăn vô cùng thanh đạm, kém chút nữa khiến hồ ly phát điên mà đi bắt chim sẻ trong Ngự Hoa Viên nướng ăn.
Nội tâm Tô Đát Kỷ kêu gào khàn cả giọng, trên mặt lại thờ thẫn, một bộ dáng vô dục vô cầu,
"Tùy ý đi, thân thể bẩn thiểu của thần thiếp không xứng với đồ ăn thượng hạng."
Tiêu Ngự nghe xong lời này, lập tức không đáp ứng,
"Không cho phép nói bậy! Nàng là người của trẫm, lại có công to lớn như vậy, nên được thưởng sơn trân hải vị."
Nói xong, hắn liền để ngự trù đem tất cả thức ăn ngon trình lên.
Tô • nhìn thấy thức ăn âm thầm xoa tay, hai mắt lóe sáng • Đát Kỷ, hệ thống:...
【 Nam chính, ngươi biết ngươi lại-bị-lừa sao? 】
Cả bàn đầy thức ăn ngon, dẫn tới Tô Đát Kỷ thèm ăn nhỏ dãi, nước bọt đều đầy khắp khoang miệng.
Nhưng tay nàng không động một chút, thần sắc mệt mỏi ngay cả đũa đều không sờ qua, dáng vẻ rất không có hứng thú, thậm chí còn nhíu mày chán ghét.
Hệ thống đã sa mạc hoá lời,
【 Hồ ly, ngươi diễn kịch hơi bị nhiều rồi nha! Diễn khác chút là được rồi, cẩn thận nam chính nghĩ là ngươi không thích thiệt, để cho người ta mang những thứ này xuống, đến lúc đó kẻ khóc vẫn là ngươi! 】
Mặc dù nhắc nhở thân thiện như thế, nhưng hắn thật muốn nhìn Tô Đát Kỷ biểu diễn cái tiết mục tự lấy đá đập vào chân mình đây này.
Hệ thống xoa xoa móng nhỏ.
Chỉ là, xưa nay Tiêu Ngự sẽ không phật lòng Tô Đát Kỷ, cho tới nay đều hành động điên cuồng đánh mặt mèo con.
"Không cho phép bỏ cơm!"
Hắn giả vờ tức giận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn kẹp một đũa bún thịt, liền nhét vào trong miệng nàng, thậm chí vì để cho nàng ăn, còn quyết tâm nhẫn nhịn, ôn nhu dụ dỗ,
"Ngoan, ăn một miếng..."
Hệ thống hình mèo đã rớt mất cằm.
Nhìn Tô Đát Kỷ rất không tình nguyện đem đũa thịt kia nhai nuốt, làm như ăn trúng thuốc Đông y không bằng, hệ thống chỉ cảm thấy mắt xanh của hắn mù rồi.
Mà Tiêu Ngự thì thấy nàng nể mặt hắn mà ăn một chút thịt, đắc chí đến mức liên tục dùng đũa đút cho nàng, còn cảm thấy phi thường có cảm giác thành công.
Hệ thống ngao ô một tiếng, chỉ móng lên trời hô to,
【 Chủ Thần! Mau mang meo đi aaaaaaaaaaa! 】
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- Càng về sau càng nhiều chữ:vvv Edit lòi con mắt =.=
?Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái?Meo~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.