Editor: Miêu Bàn Tử
Nụ cười trên mặt Tiêu Ngự dần dần ngưng kết.
Nếu như nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ sẽ cầu nguyện để đời này hắn độc sủng một mình nàng.
Mà nếu như dã tâm nàng lớn hơn chút nữa, thì sẽ làm hoàng hậu, để cho hắn phân phát lục cung, cái này hắn có thể hiểu được.
Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại nguyện vọng mà Tô Đát Kỷ khả năng nói, duy chỉ có không nghĩ tới, thế mà nàng lại nói ra thỉnh cầu này.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đến mức hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Ngự ngốc lăng trong chốc lát, mới lại mở miệng nói:
"Đây là trẫm khen ngợi nàng, không phải trừng phạt nàng."
Tô Đát Kỷ nhẹ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Thần thiếp không còn mặt mũi đối với Hoàng Thượng",
Nàng sờ lên gương mặt mang mạng che mặt của mình, tự giễu mà cúi thấp đầu,
"Lại không muốn sau khi xuất cung bán rẻ tiếng cười mà sống, chỉ có thể cầu Hoàng Thượng đày vào trong lãnh cung bên trong nuôi thiếp cả đời."
Nàng nói ẩn dụ như thế, nhưng Tiêu Ngự lại biết, hai từ "mặt mũi" này, một là nói hiện tại nàng bị hủy dung mạo, gặp vua thất lễ, càng bởi vì thân phận của nàng là mật thám, không còn mặt mũi đối với sự quan tâm cùng sủng ái của hắn.
Nhưng nàng cũng không thể xuất cung, vừa rời đi liền treo lên lưng chữ chết, chưa hoàn thành nhiệm vụ, người sau lưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cục diện lưỡng nan như thế, chỉ có đày vào lãnh cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459466/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.