Editor: Miêu Bàn Tử 
Ngón tay của Tô Đát Kỷ nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt Tiêu Ngự, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, giống như muốn đem dung nhan vị đế vương phong thần tuấn lang này khắc sâu vào trong lòng. 
Bộ dáng thâm tình này, mặc dù Tiêu Ngự nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng ám vệ ẩn nấp bốn phía lại nhìn thấy từng chút một. 
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu 
Nàng biết, bọn họ sẽ không đem mỗi một động tác, ánh mắt hay thần thái báo cáo cho hắn. 
Mỗi một tấc trên gương mặt hắn, Tô Đát Kỷ đều nâng đầu ngón tay lưu giữ lại, đột nhiên nàng thống khổ nhắm mắt lại, một hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống. 
Nàng vội vàng đưa tay đi lau, chỉ là vẫn có một giọt mãnh liệt rơi xuống, đúng lúc rớt trúng trên cổ Tiêu Ngự. 
Nàng ấy khóc? 
Vì sớm biết hắn sẽ chết nên khóc sao? 
Ngay tại lúc hắn không rõ ràng cho lắm, Tô Đát Kỷ dịu dàng nâng tay hắn đang để trên người của mình, chậm rãi để lại trên giường. 
Nàng chống đỡ thân thể lên để thuận tiện hành động, tay phải đưa về phía chỗ sau lưng, nhẹ nhàng rút chủy thủ ra. 
Sau đó không có chần chờ một khắc nào mà dùng sức vung lên phía trước! 
"Xoẹt!" 
Thậm chí Tiêu Ngự còn nghe thấy âm thanh lưỡi dao phá tan không khí. 
Nàng ấy thật sự hành động rồi! 
Toàn thân hắn bỗng nhiên kéo căng, liền muốn dồn lực né tránh công kích, không nghĩ tới đôi mắt vừa mở ra, chủy thủ sáng như tuyết kia đột nhiên ngoặt một cái, tránh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459450/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.