Editor: Miêu Bàn Tử
Thì Đình nhốt Đào Vãn Tâm lại xong, không kịp tra tấn, nhào vào một bên tìm Tô Đát Kỷ.
Không nghĩ tới ba ngày ba đêm đều không thu được một chút tin tức gì.
"Các người đều là thùng cơm hay sao! Làm sao mà một tin tức cũng không có!"
Thì Đình mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, lần đầu tiên trong đời chật vật như vậy.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn đứng tại tầng cao nhất của cao ốc, từ cửa kính nhìn xuống thành thị trong bóng đêm, mắt lộ ra thần sắc tang thương thì thào,
"Quân Tuyền, rốt cuộc em đang ở đâu?"
Có phải nàng bị những cái tin tức dơ bẩn trên mạng bức đến điên rồi hay không? Có phải nàng băng qua đường thất thần, bị đụng rồi hay không? Có phải nàng không chịu được đả kích lớn như thế, trong thời gian ngắn nghĩ quẩn tìm chết rồi hay không?
Vô số suy nghĩ không tốt dâng lên trong đầu hắn, tra tấn hắn, tim lại như bị đao cắt.
Đều là lỗi của anh!
Là anh không có bảo vệ em thật tốt!
【 Đinh! Độ thiện cảm +20 điểm, tiến độ trước mắt 69/100 】
Cảm giác áy náy mang theo hối hận cực lớn, khiến Thì Đình thống khổ khó đè nén.
Mà hắn càng phát hiện, hình như mình hoài niệm một cái nhăn mày, một cái nụ cười của nàng.
Những thứ lúc trước dễ lấy như trở bàn tay mà không biết quý trọng, bây giờ có làm cách nào cũng không tìm về được nữa.
"Quân Tuyền, anh cầu xin em, nhất định phải bình an, chờ anh."
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459396/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.