Editor: Miêu Bàn Tử
Đào Vãn Tâm bị một bồn lửa giận bao phủ, không quan tâm cái gì, vọt tới trước mặt Tô Đát Kỷ, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của nàng, lý trí mới lũ lượt kéo về.
Ả lấy cái gì liều với Tô Đát Kỷ?
Nàng có người nhà làm hậu thuẫn, có gia thế ưu việt làm chỗ dựa, thậm chí còn có Thì Đình bảo vệ nàng.
Mà ả, lại không có cái gì.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Cứng đối cứng, không phải là lựa chọn thông minh.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ả đã ẩn nhẫn lâu như vậy, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Đào Vãn Tâm khẽ cắn môi, một giây liền tháo xuống biểu cảm dữ tợn trên gương mặt.
Nhưng Tô Đát Kỷ không để ả có đường lui, nhíu mày hỏi:
"Có việc?"
Đào Vãn Tâm tranh thủ thời gian nhận sai, cúi đầu ấp úng nói:
"Không có."
Lúc đầu xông vào thì hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại bày ra dáng vẻ ỉu xìu. Người nào không biết còn tưởng rằng nàng đang khiển trách ả.
Tô Đát Kỷ chưa từng tốt tới mức đem cơ hội cho người khác. Nàng phải đem thanh danh phản diện này ngồi cho vững!
Bằng không thì rất có thẹn với lương tâm nha~
"Cô không có? Tôi có."
Tô Đát Kỷ đứng dậy đi về phía toilet, ra hiệu cho ả đuổi theo.
Nàng lại nghĩ ra chiêu mới, muốn tra tấn mình tại nhà vệ sinh?
Nghĩ đến lúc trước bản thân bị nhục nhã ở địa phương dơ bẩn kia, sắc mặt Đào Vãn Tâm trắng bệch. Sâu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459387/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.