Editor: Miêu Bàn Tử
Trên mặt Đào Vãn Tâm chỉ là trầy da thông thường. Khử trùng xong, trừ có chút đỏ, cũng không nhìn ra miệng vết thương.
Ả cầm gương soi soi, đưa tay sờ mặt một chút, có chút do dự.
Hình như bán thảm không quá đúng cách. Nhưng ả lại không dám hạ quyết tâm đem vết thương làm lớn hơn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Dù sao, đây chính là mặt nha!
Hệ thống nhìn bộ dáng xoắn xuýt của ả, không thể không bội phục Tô Đát Kỷ.
Chỉ ném xả giận một cái, lại có thể tính toán tốt đến như vậy.
Vừa khiến cho ả chịu tội, vừa không cho ả có quá nhiều cơ hội cáo trạng.
Nếu như ném ở trên người, vết thương không đáng chú ý, không có cách nào khiến ả đi cáo trạng. Có khi Bạch liên hoa còn đem bản thân tô vẽ thảm hại hơn, đẩy nồi cho Tô Đát Kỷ.
Nhưng ở trên mặt, ả liền không xuống tay được.
Lỡ như hủy luôn gương mặt thì làm sao bây giờ?
Vì để Tô Đát Kỷ chịu một lần giày vò nho nhỏ mà nỗ lực trả giá lớn như vậy, quá uổng phí!
Đang lúc Đào Vãn Tâm lâm vào tình thế khó xử, Trần bí thư trở về.
Ả liếc thấy thân ảnh quen thuộc ngoài cửa, lập tức thay đổi thành biểu tình bất an, cúi đầu xoắn ngón tay, che đậy khoé miệng tươi cười vì đạt được âm mưu kia.
Cũng chính là như vậy, cho nên ả không nhìn thấy sắc mặt như táo bón của Trần bí thư.
"Cái kia..."
Cậu muốn nói lại thôi. Thực sự cậu nghĩ không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459386/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.