Editor: Miêu Bàn Tử
"Dừng tay!"
Mắt thấy cái miệng trương phồng đầy buồn nôn muốn hôn môi Tô Đát Kỷ, Phó Cẩn Ngôn nghiêm nghị quát lên.
Hoàng Đổng kỳ quái nhìn lại, là một cái tiểu tử mặc âu phục giày da, không khỏi sửng sốt một chút, hỏi tiểu đệ bên cạnh,
"Chuyện gì xảy ra? Người trông coi bên ngoài đâu? Quấy rầy hứng thú của ông đây!"
Tiểu đệ chạy đi thăm dò, đột nhiên thất kinh chạy về,
"Hoàng ca! Những huynh đệ kia toàn bộ không thấy! Đoán chừng là bị bắt."
"Cái gì?!"
Hoàng Đổng không thể tin được, người mình mang đến đều mang theo vũ khí, làm sao toàn quân lại bị diệt không một tiếng động?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Chuyện gì xảy ra? Lai lịch của người này là cái gì?"
Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, thấp giọng hỏi.
Nhưng tiểu đệ lại lắc đầu,
"Không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hoàng ca, làm sao bây giờ? Chúng ta đã bị bao vây, vũ khí trên tay bọn họ, em nhìn thoáng qua, tất cả đều là hàng đỉnh cấp, nếu không chúng ta... rút lui trước?"
Nhìn bên trong ánh mắt của Hoàng Đổng có chút do dự, tựa hồ đang cân nhắc chuyện chạy trốn, Tô Đát Kỷ làm sao có thể để hắn phá hư kế hoạch của mình?
Cơ hồ trong chớp mắt, nàng liền xuất ra một đống nước mắt, hướng về phía Phó Cẩn Ngôn lớn tiếng kêu lên:
"Phó Cẩn Ngôn, anh đừng tới đây! Bọn họ là nhắm đến tôi, có súng, anh đừng đi tìm cái chết!"
Phó Cẩn Ngôn gặp nàng bị kiềm kẹp trong ma trảo còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459327/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.