Editor: Miêu Bàn Tử 
"Đừng... khách khí." 
Có trời mới biết, Phó Cẩn Ngôn dùng biết bao can đảm mới không có cà lăm. Giờ phút này trong lòng hắn kích động mãnh liệt giống như sóng biển, từng đợt rồi từng đợt vỗ lên tâm của hắn, khiến hắn khó mà kiềm chế. 
Tô Đát Kỷ trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói một câu, 
"Thật sự cảm ơn. Anh là người thứ hai trong đời, nguyện ý tốt với tôi." 
Người thứ nhất, là vú nuôi của nàng ở viện mồ côi. 
Phó Cẩn Ngôn biết, cho nên cảm giác tâm hung hăng nhói một cái. 
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu 
Một nữ hài tử tốt như vậy, đáng lẽ nên được nâng niu trong lòng bàn tay, hiện tại lại bị ức hiếp vô tận trong xã hội, chưa hề hưởng thụ qua một tia ấm áp. 
Hắn rất muốn nói với nàng, nếu như nàng nguyện ý, hắn có thể luôn đối tốt với nàng. 
Thế nhưng hắn không dám. 
Hắn sợ hắn hù dọa nàng. 
Sợ cái thiếu nữ cứng rắn quyết định mở rộng cửa lòng này, cho rằng mình vì đạt tới mục đích nào đó mới đối tốt với nàng. 
Như thế sẽ làm nàng bị thương sâu hơn. 
Phó Cẩn Ngôn không thể nói tiếp, nhìn bộ dáng bất lực của nàng, đổi chủ đề hỏi: 
"Vậy về sau, cô có tính toán gì không?" 
Tô Đát Kỷ lắc đầu. 
Dừng một chút, nàng dường như lẩm bẩm nói với chính mình: 
"Về sau à, tìm công việc có thể nuôi sống chính mình, sinh hoạt bình thường... Nếu như... có khả năng, lại gả cho nam nhân mình thích." 
Bốn chữ cuối cùng nhẹ bẫng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459324/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.