Bụp!
- Hà..._ Trần Yên La nhảy nhào lên chiếc giường và nhẹ than một tiếng thoả mãn.
- Vất vả cho cậu rồi._ Trảo đầy lông vuốt vuốt đầu Yên La.
- Ân._ Trần Yên La nheo mắt hưởng thụ cái vuốt ve.
- Tớ thật sự là mệt chết, đây chính là lý do tớ luôn đặt trước vé tàu lửa._ Yên La ngồi dậy, soạn đồ để tắm rửa.
Theo lời của Yên La, tàu lửa chỉ cần chạy khoảng 24 giờ đồng hồ là sẽ tới vùng đất của học viện Mặc Hàn nên được một bộ phận lớn học viên ưu chuộng. Còn du thuyền thì sẽ đi tận mười ngày mười đêm vì mục đích để học viên có thể trao đổi và mua bán với nhau. Nhưng cho dù là như vậy, thì chuyến đi này cũng chính là tốn quá nhiều thời gian nên không được nhiều học viên lựa chọn. Và hơn hết, khâu xoát vé để lên du thuyền luôn là như thế lâu lắc và mệt mỏi.
- Mà tiểu Tuyết, sao cậu lại không thắc mắc vì sao khu chờ soát vé lại có không khí trầm mặc như quỷ ám vậy?_ Giọng Trần Yên La nói vọng ra từ phòng tắm.
- Chẳng phải cậu đã nói với tôi rồi còn gì._ Cô lười biếng nằm dài trên chiếc giường đôi.
- Hả? Tớ có nói?_ Trần Yên La ló cái đầu ướt nhẹp ra khỏi cánh cửa phòng tắm.
- Ừ. Cậu đã nói với tôi rằng học viên ở mọi cấp bậc đều có thể đi trên chuyến du thuyền này.
-... Tiểu Tuyết, tớ không hiểu._ Yên La vuốt cằm suy ngẫm. Rồi nghệch mặt, nghiêng đầu hỏi cô.
- Hà, cậu mau tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-tung-hoanh-trong-the-gioi-khong-anh/177720/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.