Tử Hoa sau khi trở về thì liền bị Hoàn Cẩm Nam không thương tiếc mà thao suốt đêm làm cậu hai chân không đứng vững chỉ còn cách nằm yên trên giường.
Tử Hoa chạy qua chạy lại trong bếp. Quản gia đứng bên cạnh lo lắng đến toát cả mồ hôi lạnh. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cái mạng già của ông sẽ gặp nguy hiểm đấy.
“Bác yên tâm cháu sẽ không sao đâu” Vừa mới nói xong thì cậu cắt vào tay một vết sâu. Tử Hoa đau đớn hết ầm lên làm quản gia với người làm hoảng loạn đi kiếm hộp cứu thương.
Sau khi nấu ăn mà như đi đánh trận về thì cậu cũng đã hoàn thành được bữa trưa. Mặc dù để lại một chút chấn thương nhưng Hoàn Cẩm Nam thấy chắc chắn là sẽ cảm động.
Cậu tung tăng bắt taxi đến công ty của hắn. Đúng là công ty hàng đầu, nhân viên lễ tân cũng rất bình thường không hề như công ty của Hạ Từ Vũ.
Cậu được nhân viên dẫn lên chỗ của Hoàn Cẩm Nam. Tử Hoa ngoan ngoãn ngồi chờ ở ngoài. Cậu đến không có báo trước, chắc là Hoàn Cẩm Nam sẽ bất ngờ lắm cho mà xem.
“Sao không báo trước với tôi?”
“Vì tôi biết tạo bất ngờ cho ngài”
“Vào đi” Tử Hoa túi đồ ăn chạy theo Hoàn Cẩm Nam vào trong. Trong phòng có mùi hương quế nhàn nhạt, thơm thật đấy.
“Trưa rồi ngài nên dừng lại ăn chút gì đi”
“Cũng đúng” Hoàn Cẩm Nam đi đến ôm cậu vào trong lòng. Cậu khó chịu cựa quậy thì bị hắn khong thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998748/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.