Phong Lam La nhìn cậu rồi hừ một tiếng rời đi. Tử Hoa giờ thấy mình giống tra nam ngủ với con gái người ta xong bỏ chạy.
Tử Hoa mặc quần áo rồi đi xuống xem xét Lập Viễn tình hình như thế nào. Lập Viễn kiệm lời được cậu xếp vào giúp quản gia, vừa nhẹ nhàng lại còn tiện cho cậu sai bảo nữa.
Người cậu không muốn gặp nhất lại đang ngồi ở ghế. Tử Hoa khó hiểu nhăn mặt. Mạn Nhu cô ta cứ như cái đuôi bám đít cậu vậy. Đồ thần kinh. Nhưng lại còn có thêm người phụ nữ thoạt nhìn hơi lớn tuổi, khuôn mặt sắc xảo ngồi cạnh thiếu nữ kiêu ngạo hất cằm nhìn Mạn Nhu.
Ai vậy nhỉ? Cậu chạy lên phòng hỏi Phong Lam La đang ngồi làm việc. Chắc vì lời nói vừa nãy mà bây giờ hắn vẫn còn dỗi, đáng yêu thật đấy.
“Ta chỉ là nóng giận thôi, không cố ý nói như vậy đâu”
“Hừ”
“Hai người ở dưới là ai vậy?” Tử Hoa ngơ ngác hỏi, tay còn không rảnh rỗi mờ chui vào áo của Phong Lam La xoa tới xoa lui.
“Ai?”
“Ta không biết có 2 người ngồi nhìn chằm chằm Mạn Nhu”
“Vậy xuống xem là ai” Phong Lam La tháo kính rồi cùng cậu đi xuống dưới. Hai người kia khi thấy Phong Lam La đi xuống thì ánh mắt nhìn sợ hãi cùng kinh ngạc nhưng khi nhìn cậu thì lại thoạt nhìn vui vẻ trở lại.
“Dì, người tới đây làm gì?” Trong giọng nói của Phong Lam La còn theo sự khó chịu cùng tức giận. Dường như hắn rất ghét bỏ người kia. Bà ta khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nắm chặt lấy váy.
[Mở ra cốt truyện ẩn:
Bố của nguyên chủ cùng Phong Lam La là cùng cha khác mẹ.
Bên nhà ngoại của bố cậu sớm đã chẳng còn 1 ai. Bên nhà nội thì không ai thích bố cậu chỉ vì ông ấy tính cách nhu nhược.
Còn Phong Lam La thì khác, từ bé đã biết đủ thứ trên trời dưới biển, tài năng vô cùng. Bên nhà ngoại và nhà nội đều sợ hãi bởi vì hắn quá tàn nhẫn. Thậm chí có thể nói nếu cố đại công tước là ác ma thì Phong Lam La còn kinh khủng hơn vậy.
Nguyên chủ xét về tình cảm thì cũng chỉ có duy nhất Phong Lam La là người thân, còn những người khác chỉ luôn muốn lợi dụng cậu. Nhưng vì được Phong Lam La bảo vệ nên không ai dám đụng vào người nguyên chủ.]
“Ta biết là công tước không muốn cưới ai, dù sao Tử Hoa cũng đến tuổi lấy vợ nên ta đem đến thiếu nữ Ngọc Trân, là con của dòng dõi vampire thuần khiết, lại cũng rất khoẻ mạnh”
“Tử Hoa muốn cưới ai đến lượt dì quyết định sao?”
“Ta không có. Nhưng tuyệt đối không thể để loài người dơ bẩn mang trong mình giống máu của vampire được, đứa bé trong bụng nhất định là nghiệt chủng”
“Dì nên lo cho đứa con trai ăn chơi của mình thì hơn”
“Nó vẫn còn nhỏ”
“Tử Hoa cũng vậy”
“Nhìn xem Ngọc Trân xinh đẹp như này, so với con người kia tốt hơn gấp vạn lần, phải không Tử Hoa?”
Bà ta đi đến ôm lấy cánh tay của làm Tử Hoa rợn hết cả da gà. Kinh tởm quá, ai đó mau hộ giá ta để cái mụ điên này né xa ra.
Phong Lam La muốn giúp cậu đẩy bà ta ra nhưng Tử Hoa khẽ lắc đầu. Cậu vẫn im lặng để xem xem tiếp theo bà ta định làm gì.
Người phụ nữ ấy tưởng cậu im lặng nghĩa là đồng ý nên bà ta lôi kéo cậu ngồi cạnh Ngọc Trân.
“Hai đứa đẹp đôi thật đó” Phong Lam La đen mặt, mẹ nó! Tử Hoa bảo bối của hắn mà lại tuỳ tiện gắn ghép với một nữ nhân xấu xí như này sao? không thể nào.
Ngọc Trân xinh đẹp vô cùng, là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiếu nữ ngây thơ cùng sự trưởng thành, thanh lịch của người phụ nữ. Cậu cá là sẽ không ít người làm mọi thứ chỉ vì muốn Ngọc Trân vui vẻ. Cậu không thích nữ nhân nên đâu ai rảnh để làm điều đấy.
“Tử Hoa mau đuổi con người bẩn thỉu này ra khỏi nhà đi, ta ngứa mắt cô ta nãy giờ rồi” Mạn Nhu không đè phòng bị bà ta đẩy ngã từ trên ghế xuống mặt đất. Mạn Nhu theo phản xạ tự nhiên mà ôm bụng kêu lên.
Tử Hoa giật mình đi lại chỗ Mạn Nhu xem cô ta có bị sao không, cũng may là không sao, dù sao đây là con cậu, đâu phải ai muốn hại là hại. Thậm chí nếu nó được sinh ra thì sau này nó sẽ là người kế nhiệm đại công tước.
Phong Lam La sau này chắc chắn sẽ không cưới vợ, vì cậu còn ở đây thì hắn không được phép, trừ khi người đó là cậu.
“Cũng chỉ là loại đàn bà bẩn thỉu..”
“Câm miệng” Mạn Nhu ánh mắt thoáng sự bất ngờ rồi cúi xuống không dám đối diện với ai. Công tước thật sự yêu cô sao… hay chỉ vì đứa con trong bụng.
Bạch Kim đọc được suy nghĩ của Mạn Nhu mà cười như được mùa. Cô ta ảo tưởng quá rồi, suy cho cùng chỉ là cô gái mới 18 tuổi chưa trải sự đời. Bạch Kim cũng nể phục kí chủ của mình, chẳng cần làm gì cũng khiến cho nữ nhân đổ gục.
“Tử Hoa ngươi dám cãi ta sao?”
“Dì..” Phong Lam La muốn nói nhưng lại bị cậu ra kí hiệu im lặng. Hắn lo lắng cậu sẽ bị bà ta làm cho tức giận. Những người bên nhà nội không ai tôn trọng cậu cả, họ sẽ có lí do để đuổi cậu ra khỏi gia tộc mất.
“Vậy cô ta có chắc bản thân mình hầu hạ nổi tôi không?”
“Ngọc Trân là vampire, thân hình quyến rũ lại có sức khoẻ hơn con người kia”
“Ồ vậy cởi đồ ra đi ta muốn xem ngươi như nào” Ngọc Trân tái nhợt, hai mắt cầu cứu bà ta. Bà ta mỉm cười gượng gạo định nói giúp nhưng bị ánh mắt lạnh băng của cậu làm cho khựng lại.
“Nếu không làm được thì cút” Mặc dù không muốn nhưng đây là cơ hội tốt. Công tước nghe danh “rất khoẻ”, cơ thể và thân hình lại còn rất đẹp. Chức công tước phu nhân kia ai lại chẳng không muốn ngồi vào. Mẹ cô ta đã cặn dặn bằng mọi giá cũng phải khiến cho công tước chú ý tới mình.
Ngọc Trân cắn răng chịu đựng của từng lớp trang phục trên người. Phong Lam La sớm đã bị cậu ném cho ánh mắt giết người nhưng hắn ta lại ngu ngốc tưởng cậu nhìn mình yêu thương mà mỉm cười lại.
Đến khi Ngọc Trân không còn gì trên người nữa thì cậu mới đánh giá từng chút. Thân hình quả thật là rất đẹp, không tồi nha. Mạn Nhu cũng nhìn thấy, Ngọc Trân xinh đẹp như vậy thì sẽ cướp mất đi công tước của cô mất.
Phong Lam La lén liếc nhìn mấy lần. Thân hình với khuôn mặt đều xấu như nhau. Hắn khịt mũi khinh thường, hắn so với cô ta đẹp hơn nhiều, chắc chắn Tử Hoa sẽ chọn hắn.
“Đã ngủ với ai chưa?”
“Chưa, con bé hoàn toàn sạch sẽ”
“Ta không thích người sạch sẽ” Bà ta bị câu nói của câu làm cho ngạc nhiên, Ngọc Trân cũng không kém phần như vậy.
“Công tước..ta ta từng ngủ với nhiều người rồi”
“Vậy thì bẩn quá, ta không thích dì, người mang cô ta về đi” Bà ta chỉ hận Ngọc Trân xinh đẹp mà không biết suy nghĩ.
“Con bé nó chưa ngủ với ai cả, chỉ là do hâm mộ công tước quá nên mới nói vậy thôi”
“Vâng, vâng ta rất hâm mộ công tước”
“Không tồi” Tử Hoa kéo tay cô ta vào trong căn phòng dành cho khách. Cậu khoá trái cửa rồi bịt mặt, còng tay, chân cô ta vào 4 góc giường.
Ngọc Trân vừa vui vẻ lại sợ hãi, không ngờ công tước lại thích chơi cảm giác mạnh như này.
“Bạch Kim ngươi kiếm tên nào thô bạo, khoai bự rồi cho cô ta đi, cành không biết thương hoa tiếc ngọc càng tốt”
[Có ngay thưa kí chủ] Xuất hiện trước mặt cậu là 1 người mang thân hình giống cậu đến 80% nhưng khuôn mặt thì nhìn qua già hơn chút. Khoai to thật đấy, nhưng vẫn kém Phong Lam La với Lập Viễn của cậu.
Tử Hoa lấy từ không gian cốc trà sữa trân châu rồi ngồi xem đông cung sống động. Ngọc Trân đúng là lần đầu thật, nam nhân kia lại rất thô bạo làm cô ta đau đớn hét ầm lên điếc hết cả tai.
Làm xong một hiệp thì Ngọc Trân đã đau đớn ngất đi. Bên dưới chỗ giao hợp chảy máu nhiều kinh khủng, chắc là bị rách rồi. Người kia hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi thì biến mất. Thế mà cậu quên mất căn dặn Bạch Kim là không cho phép bắn vào trong, nếu lỡ mang thai thì sao.
Cậu chỉnh cho tóc hơi rối một chút, trang phục thì nhăn rồi bước ra ngoài. Phong Lam La hình như rất giận cậu thì phải.. thôi rồi xong.
[Độ hắc hoá của Phong Lam La: 60]
Bà ta thấy cậu đi ra thì vui mừng tiến đến “Tử Hoa ngươi thấy sao?”
“Quá yếu chưa làm nổi một hiệp đã ngất rồi, mang cô ta về đi”
Bà ta đi vào xem thì thấy Ngọc Trân nằm trong vũng máu thì hét ầm lên, kêu loạn mọi người đến đưa cô ta đi.
Tử Hoa nhàm chán trở về phòng. Phong Lam La hừng hực tức giận đi theo sau. Hắn đẩy cậu ngã xuống giường rồi chốt cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]