Tại sao người này cứu hắn ta?
Lai lịch hắn ta không rõ, trên người còn có thương tích, thân phận nguy hiểm như vậy…
Người khác còn không tránh kịp.
Nàng còn vội vàng mang hắn ta về đến tẩm cung…
Hậu tri hậu giác ý thức được bản thân đang đứng trong tẩm cung của nàng, tim Vệ Mân run lên.
Sau tai dần dần bị màu đỏ xâm chiếm.
“Ta cũng chưa nói là ta cứu ngươi.”
Người nọ buông chiếc đũa, chậm rãi đứng dậy.
“…”
Tiểu muội liếc mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen một cái, rồi liếc mắt nhìn Quý Phi nhà mình một cái, cũng đứng lên theo.
Loại hành động “tôn trọng” hắn ta này, khiến Vệ Mân nhấp môi dưới.
“Muốn ăn một chút gì sao?”
“… Nương nương…?”
Tiểu muội mở miệng muốn ngăn cản thì thấy Quý Phi nương nương nhà bọn họ xinh đẹp ngoái đầu nhìn lại, chớp chớp mắt với nàng ấy: “Nhiều đồ ăn như vậy ta ăn không hết đâu.”
“…”
Không ổn rồi.
Tiểu muội xụ mặt: “Cái này không thể được đâu nương nương, gần đây người ăn quá ít, về sau bệ hạ lại nói người gầy đấy.”
Tiểu muội là cố ý nhắc tới Chiêu Thánh Đế.
Ở trong mắt nàng, Vệ Mân lai lịch không rõ, khó phân biệt thiện ác.
Nàng ấy sợ Vệ Mân gây rối với nương nương nhà bọn họ, cho nên đề ra một chút về Chiêu Thánh Đế. Nàng ấy như cảnh cáo hắn ta là bệ hạ sẽ tùy thời qua tới, hắn ta không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-so-tay-nguoc-can-ba-cua-chuyen-gia-tra-xanh/2529358/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.