Edit: H. Trúc
"Mà lúc đó, tôi tự hỏi mẹ ruột tôi đang làm gì, bà đang vui vẻ chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, sau khi nghe tin tôi cũng chỉ nói, 'tại sao tao lại sinh ra đứa con gái không hiểu chuyện như vậy chứ, thật giống cha ruột của mày', ngước mắt liền không nhận người xem thành bạch nhãn lang chết cũng mặc kệ."
Du Nhã lạnh mặt nhìn thẳng vào mẹ Tiêu như đâm vào tim: "Tôi biết trước sau gì các người cũng sẽ trở nên lạnh nhạt như vậy, cho nên sau khi tỉnh mộng, tôi có chút mong chờ, tôi luôn tránh dây dưa với Tiêu Thu Ninh, mặc kệ cuối cùng các người sắp xếp cho tôi như thế nào, ít nhất tôi sẽ không để nó giống như trong mơ. Tôi nhường vị trí, tôi rời đi, tất cả đều giống trong mơ, các người nói tôi ác độc, nhưng tôi đã làm gì? Tôi chưa hề làm gì cả."
Mẹ Tiêu lắc đầu ngữ điệu bi thương: "Không phải, chúng ta sẽ không làm vậy, sao con có thể nghĩ như vậy chứ?" Vừa nói, muốn đi tới giơ tay xoa đầu Du Nhã.
Du Nhã đột nhiên cười khinh miệt: "Thật vậy sao? Nếu không phải, vậy yến tiệc sinh nhật của tôi bà từ bỏ đi, dù sao tôi hiện tại ở Tiêu gia cũng đã trở thành trò cười rồi không phải sao?"
"Chị Du Nhã, chị đừng gây rối vô cớ nữa có được không." Tiêu Thu Ninh đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào.
"Nếu chị không thích em, không muốn nhận mặt em. Có thể từ từ nói, em có thể rời khỏi Tiêu gia, nhưng mà chị không được đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-vai-ac-dai-nhan-cau-buong-tha/974990/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.