Chương trước
Chương sau
Chương 919: Người nhà thời loạn thế 6
Edit: Jess93
Có một số việc Tiêu Trúc Nhàn hiểu rõ, có một số việc Tiêu Trúc Nhàn đến chết cũng không biết rõ ràng.
Cả nhà thân hãm nhà tù, Liễu Liên thế mà vẫn luôn kêu la với Vương Đằng Phi "Mày lừa tao, mày đã nói sẽ để cho tao mang theo gia sản cùng con trai rời đi," Tiêu Trúc Nhàn ngạc nhiên, kết hợp với những lời trước đó của cha, xem ra cô ấy đã bị mẹ lừa gạt.
Mà mẹ lừa cô ấy là vì đem em trai lừa gạt ra ngoài?
Nhưng là vì cái gì?
Tình cảm giữa cha và mẹ vẫn luôn không hòa hợp, thế nhưng không đến mức cần phải lừa gạt mới có thể gặp mặt?
Sau đó Vương Đằng Phi -- người anh rể cô ấy gặp lần đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện lần nữa.
Tiêu Trúc Nhàn càng kinh ngạc.
Chỉ biết bọn họ muốn cha lấy ra một vật rất quan trọng, vẫn luôn la hét mỡ heo gì đó.
Tiêu Trúc Nhàn cảm thấy cho dù có khó khăn đi nữa, đường đường Vương Trung Nguyên cũng không đến mức ngay cả khối mỡ heo cũng mua không nổi đi, nhất định là cô ấy nghe lầm.
Sau đó một hồi súng vang lên rồi một nhóm người lao đến, bao vây tất cả bọn họ lại.
Thế mà là Tằng Thiệu Quân!
Tiêu Trúc Nhàn rất vui mừng, cảm thấy chỉ cần Tằng Thiệu Quân chịu cứu cha mẹ cùng chị em cô ấy, cho dù đối đãi với cô ấy hà khắc gấp mười lần, cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng.
Kết quả Tằng Thiệu Quân cũng tới muốn mỡ heo.
Tiêu Trúc Nhàn: .
Cô ấy muốn nói, các người đừng đoạt, đừng làm khó người nhà của tôi, chúng tôi giải tán toàn bộ gia tài mua mỡ heo cho các người vẫn không được sao?
Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nói như vậy nhất định sẽ bị người xem như đồ đần.
Sau đó càng náo nhiệt hơn, người Đông Dương là hoàng tước sau cùng, đem tất cả mọi người tóm lấy.
Sau đó thế mà cũng nói với Tiêu Bá Dận muốn mỡ heo.
Tiêu Trúc Nhàn đã không còn sức châm chọc.
Người Đông Dương nói, nếu Tiêu Bá Dận không giao ra, sẽ gϊếŧ chết toàn bộ người nhà ngay trước mặt ông ấy, một người cũng không để lại.
Liễu Liên mắng chửi Tiêu Bá Dận, nói hóa ra ông ấy mới là yêu tinh hại người, bảo ông ấy mau đem mỡ heo cho quân Thái, chớ liên lụy mẹ con bọn họ.
Tiêu Bá Dận cuối cùng vẫn nhận sai, nói một chỗ, thế mà cách trụ sở người Đông Dương không xa.
Người Đông Dương xưa nay xảo quyệt đa nghi, nhất định phải để Tiêu Bá Dận tự mình đi lấy, đồng thời còn muốn mang theo gia quyến của ông ấy.
"Các người, người nước Đại Diễm, toàn bộ lương tâm không tốt, chúng tôi, không tin." Cầm đầu người Đông Dương tên là Shinichiro Imamura, Tằng Thiệu Quân đã từng kêu tên hắn.
Shinichiro Imamura cười gằn nói, chẳng những phải mang theo cả nhà Tiêu Bá Dận, còn muốn mang theo hai vị khách nhân tôn quý, chính là hai vị công tử phủ nguyên soái.
Như vậy một khi Tiêu Bá Dận chơi hoa chiêu gì, chẳng những phải đối mặt với lửa giận của người Đông Dương, càng phải trực tiếp đối mặt với lửa giận của hai vị quân phiệt nước Đại Diễm.
Tiêu Bá Dận mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Một đoàn người đi theo Tiêu Bá Dận đến chỗ tên là Tỏa Long Đàm kia, hóa ra chỉ một cái giếng cạn.
Tiêu Bá Dận vừa thấy cái giếng kia lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, nhiều lần nhấn mạnh tiến về phía trước là có thể lấy được "Mỡ heo."
Có nói kiểu gì Shinichiro Imamura cũng không chịu, dù sao giếng cạn kia cũng rộng rãi, dứt khoát phân phó binh sĩ dùng sợi dây buộc lại một nhà họ Tiêu cùng với nhị vị công tử Tằng, Vương lại thêm chính hắn và năm tinh binh súng ống đầy đủ cùng nhau xuống đó.
Giếng cạn kia vừa lớn vừa sâu, đường kính khẳng định hơn năm mét, chiều sâu cũng mười mét trở lên, khô cạn không biết bao nhiêu năm, vừa xuống tới nơi, còn dọa sợ không ít con dơi, dọa đến Liễu Liên kêu oa oa một hồi.
Shinichiro Imamura có chút nổi nóng: "Bà, ngậm miệng, lại kêu, chết, chết!"
Bởi vì Tiêu Bá Dận nói vật kia bị chôn ở dưới giếng, phía trên lại phái ba binh sĩ cầm xẻng và cuốc sắt đi xuống dựa theo vị trí Tiêu Bá Dận chỉ điểm tiến hành đào móc.
Đào một lúc, Shinichiro Imamura đột nhiên hỏi: "Tiếng gì thế?"
Quả thật, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "Ầm ầm" nặng nề hệt như có rất nhiều con ngựa chạy từ xa hoặc là xe tăng, xe bọc thép loại hình phát ra.
Shinichiro Imamura đột nhiên biến sắc: "Dừng lại, các người.." Đằng sau là một đống ngôn ngữ Đông Dương, tóm lại chính là mệnh lệnh ba người đang đào móc dừng lại.
"Không còn kịp rồi, dưới này thật sự có bảo bối, đám chó ngoại lai chúng mày không biết đúng không, phía dưới có chôn hai đầu thủy long!" Đoán chừng đây là lần duy nhất Tiêu Bá Dận người vốn là một quân tử khiêm tốn nói lời thô tục mắng chửi người đi.
Cốt truyện đến đây kết thúc, bởi vì tất cả mọi người trong giếng đã chết rồi, bị nước ngầm mãnh liệt mà tới bao phủ.
Cho đến khi dừng tiếp thu cốt truyện, trong lỗ tai Lâm Tịch vẫn là tiếng nước đập mạnh như tiếng rít của lũ quét làm người sợ hãi kia, hệt như xe lửa gào thét mà qua, nghe như tiếng sói tru thê lương.
Hiện tại Lâm Tịch cũng có sự hoang mang như người ủy thác trước khi chết: "Mỡ heo" đến cùng là cái gì? Tất cả mọi người đều muốn cướp, chẳng lẽ là Thiên Bồng nguyên soái bị rán mỡ? Ăn mặc dù không bằng thịt Đường Tăng, nhưng cũng có thể dính chút tiên khí hả?
Dựa theo thế nước như vậy, đoán chừng người Đông Dương trú quân gần đó đều có nguy cơ bị nước nhấn chìm.
Tiêu Bá Dận cũng coi là một nhân vật, Lâm Tịch tiếp thu cốt truyện nhìn không ra tính cách ba đứa bé, nhưng cái nhà này bị ông ấy quản lý hỗn loạn thành một đoàn, chỉ có tấm lòng cha hiền nhưng lại không thể bảo vệ tốt bất kỳ một đứa con nào.
Mà người ủy thác chắc chắn đem tất cả sai lầm tính trên đầu chính mình, cảm thấy nếu như không phải cô ấy bị Liễu Liên lừa gạt ra ngoài, có thể người trong nhà cũng sẽ không chết.
Thế nhưng Lâm Tịch ngược lại cảm thấy, "Mỡ heo" tuyệt đối là một vật rất quan trọng, là linh đan diệu dược? Hay là một nhóm vật tư quân dụng? Hoặc là thuốc độc, bệnh khuẩn?
Tóm lại, mặc kệ người ủy thác có bị lừa ra ngoài hay không, cuối cùng Tiêu gia đều phải đối mặt trận nguy cơ này.
Lâm Tịch vừa nắm mắt cá chân sưng đỏ không chịu nổi của mình, không ngừng cường gân hoạt huyết cho chính mình, vừa vắt hết óc suy tư.
Mỡ heo, heo, mỡ, đến cùng là cái gì đây?
Hiện tại chính là lần đầu tiên Tiêu Trúc Nhàn bị Liễu Liên --- vua hố người hố mình hố cả nhà lừa gạt ra ngoài gặp mặt, sau đó không biết ai hô một tiếng "Giặc cỏ đến rồi, chạy mau!"
Giặc cỏ, là cách gọi của năm tỉnh phía bắc đối với đám người sơn tặc, cường đạo, thổ phỉ.
Đám người trong quán trà ngoại thành lập tức giải tán, sau đó nha đầu Sơn Chi hầu hạ bên cạnh cô ấy kéo cô ấy chạy về hướng bên này, sau đó Lâm Tịch liền đến.
Không cần nghĩ, Sơn Chi này chắc chắn không phải mặt hàng tốt lành gì.
Chỉ là không biết chủ của cô ta là ai.
Hẳn không phải là Tằng Thiệu Quân, dù sao về sau vì cứu cô từ trong tay người Đông Dương, soái phủ cũng phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa con dâu Tằng Thiên Thọ bị người Đông Dương bắt đi không biết ở đâu suốt một đêm, con trai luôn có chút hiềm nghi bị xanh mơn mởn đi?
Như vậy là Giản An Như? Hay là ba vị di thái thái trong nhà, hoặc là anh rể tốt Vương Đằng Phi của cô?
Thậm chí là..
Người Đông Dương?
Lâm Tịch từ trong không gian lấy ra hai khối lương khô cùng một bình nước, sau khi ăn đơn giản liền bắt đầu đả tọa tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Có rất nhiều người dạy cô không ít thứ, nhưng cho đến tận bây giờ, Lâm Tịch cảm kích nhất, vẫn là Khúc Cửu Tiêu.
Thời điểm cô vẫn là người thí luyện như một con kiến hôi, sư phụ chẳng những dạy cho cô một kỹ năng có thể sử dụng ở bất kỳ vị diện nào, còn dạy cô có một trái tim ngoan cường mà nghị lực, nghĩ lại rồi làm sau, làm xong không nghĩ lại.
Không hổ là con nhà y, mặc dù tay không thể nâng vai không thể gánh, nhưng tố chất thân thể cũng không tệ lắm, đả tọa một buổi tối, Lâm Tịch chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, cả người đều tinh thần sáng láng, quét sạch uể oải đêm qua.
Hiện tại việc phải làm chính là nhanh chóng trở lại soái phủ, miễn cho những đồ cưới kia của mình bị người mưu hại đi.
Đồ của ông đây, không có mấy người dám cướp đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.