Chương trước
Chương sau
Chương 917: Người nhà thời loạn thế 4
Edit: Jess93
Gặp loạn thế, người như cỏ rác, ai có thể bàng quan không bị ngoại vật quấy nhiễu?
Con gái lớn quá an tĩnh nhu thuận, Tiêu Bá Dận vốn chuẩn bị hai năm sau định cho nó một cửa hôn sự thích hợp, nhưng hiện giờ chiến loạn, ngày hôm nay không biết ngày mai, ngộ nhỡ hứa hôn với người ta, đến lúc đó Tiêu gia nâng nhà đến ngoại quốc xa xôi, chẳng phải Trúc Cẩn sẽ bị ném một mình ở trong nước?
Ngộ nhỡ bị phụ lòng thì sao? Ngộ nhỡ bị ức hϊếp thì làm sao bây giờ?
Tiêu gia nhiều đời làm nghề y, hiện giờ nhà mình ra một kẻ hút thuốc phiện, cảm giác khó chịu như bị tát một cái vào mặt.
Tận tình khuyên bảo Liễu Liên mấy lần, bà ta ứng phó như nước đổ đầu vịt, xoay người ngáp một cái, lớn tiếng kêu mẹ Trương, mẹ Trương, mau đốt cho ta một điếu thuốc lá.
Nhiệt huyết của Tiêu Bá Dận cũng bị dập tắt, tùy bà ta đi, đời người cũng chỉ có mấy chục năm, chỉ cần đừng tai họa các con của ông ấy, muốn làm gì thì làm đi, hai người bọn họ cũng từng người mạnh khỏe, kẻo cho ai thấy ai cũng phiền.
Một người lòng dạ không đủ hung ác lại hết lần này tới lần khác muốn giảng đạo lý, đối mặt một kẻ khốn nạn nhất định sẽ ăn thiệt thòi.
Hiện giờ đống thịt trắng bóng bày trên giường chính là một chữ "Thiệt" viết kép đang chờ ông ấy ăn kia kìa.
Không đợi bất luận kẻ nào nói chuyện, Tằng Thiệu Quân kéo chăn mỏng vây quanh eo che đi bộ phận trọng yếu, sau đó sải bước xuống giường, chân thành nhìn Tiêu Bá Dận: "Không trách lệnh ái, tất cả đều do cháu không tốt, Thiệu Quân chắc chắn cho Tiêu bá bá cùng Nhị muội muội một lời giải thích."
Trái tim Liễu Liên đập liên hồi khi nhìn thấy hậu bối tuấn tú này, mặc quân trang vào uy phong lẫm liệt, cởϊ qυầи áo ra lại khiến lòng người ngứa ngáy, vẫn là chính mình bạc mệnh, tiện nghi Nhị nha đầu rồi!
Sợ việc này bị quấy nhiễu thất bại, Liễu Liên vội vàng nói: "Ôi, còn giải thích cái gì, đã như vậy, thì nhấc trở về.."
Kết quả bị Tiêu Bá Dận lôi qua một bên, dưới chân lảo đảo, lời nói cũng bị cắt ngang.
Cảnh tượng này cũng không thích hợp để bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tiêu Bá Dận dắt Liễu Liên, lại mệnh lệnh vợ quản gia là Vương tẩu mau chóng giúp con gái mặc quần áo tử tế rồi đỡ trở về phòng.
Tằng Thiệu Quân ngay cả cơm cũng chưa ăn liền chạy như bay rời đi.
Ngày hôm sau, phu nhân của Tằng Thiệu Quân là Giản An Như tự mình đến nhà bái phỏng.
Giản An Như là tiểu thư khuê các trong kinh thành, lớn hơn Tằng Thiệu Quân bốn tuổi, nhà họ Giản vốn là thế gia ở kinh thành, là đại thần đắc lực của nước Đại Diễm, lão gia tử Giản gia là nội các thủ phụ cuối cùng của đương triều. Hai đứa con trai một tại Lại bộ một đang làm việc tại Cấp sự trung.
Cũng coi là quyền khuynh triều chính.
Có thể nói, nếu như nước Đại Diễm không vong, quyền thế của Giản gia thậm chí còn cao hơn một số Vương gia.
Lão gia tử nhà họ Giản mắt sáng như đuốc, đã sớm nhận ra hoàng quyền cai trị vùng trời này cuối cùng rồi sẽ bị lật úp, thế là tung lưới rộng, bắt nhiều cá, chọn ưu tú mà theo.
Trong số đó, Tằng Nghị lúc ấy còn là Tổng binh nho nhỏ đang trấn thủ thành Lâm Hải ở năm tỉnh phía bắc lọt vào mắt Giản lão gia tử.
Về đường bộ thì vị trí thành Lâm Hải rõ ràng không quan trọng bằng thành Phượng Lai, thế nhưng các tuyến đường trên biển lại thông suốt bốn phương, gần có thể chạy xuống phương nam của bổn quốc, xa có thể đi đường vòng đến nước Đông Dương, một khi phát sinh biến cố gì, mượn đường này rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Mà Tằng gia kinh doanh ở đây nhiều năm, lục chiến, thuỷ chiến đều có kinh nghiệm.
Giản thủ phụ ném ra ngoài cành ô liu, Tằng gia đâu có lý lẽ không tiếp? Hai bên ăn nhịp với nhau, đem cháu trai cháu gái, mới chỉ có bốn tuổi Giản An Như định cho Tằng Thiệu Quân.
Lúc đó Tằng Thiệu Quân còn ở trong bụng mẹ hắn.
Bình thường mà nói, cuộc sống xa hoa, thế hệ trâm anh nhà họ Giản sẽ không tùy tiện kết thông gia từ bé như vậy, nhưng hôm nay ngoại ưu nội hoạn, biết rõ chuyện triều đình Giản lão gia tử cũng chỉ có thể thông qua biện pháp như vậy sớm mưu cầu cho gia tộc một con đường lùi.
Mười tháng hoài thai, một khi sinh nở, Tằng gia thật đúng là được một bé trai mập mạp.
Thế là cửa hôn sự này coi như triệt để quyết định.
Hai nhà lui tới thường xuyên, đồng tâm hiệp lực, Tằng gia hiếu kính không ngừng, Giản gia mở rộng cánh cửa tiện lợi, hai nhà đến tột cùng được bao nhiêu chỗ tốt, cũng chỉ có người trong nhà rõ ràng.
Hiện giờ Giản lão gia tử đã sớm qua đời, Giản gia cũng không còn phong quang như xưa, nhưng lạc đà chết gầy còn hơn ngựa mập, bởi vì trong kinh thành còn có hai cửa thông gia quan hệ không tồi, Giản gia cũng không tính quá rách nát, thế là bốn năm trước Tằng gia đem Giản An Như cưới vào cửa.
Hiện giờ cục diện chính trị quả thật đã thay đổi, hôm qua còn lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, nói không chừng hôm nay chính là Tổng Thống, phải xem ông trời thích chơi như thế nào.
Trong vòng bốn năm qua đã phát sinh quá nhiều chuyện.
Vương Kính Tu thành Vương Trung Nguyên, Phủ Tổng Thống thiết lập tại Hoa Dương, kinh thành biến thành một bộ xác không, Giản gia hiện giờ nghèo túng đến mức dời nhà đến năm tỉnh phía bắc triệt để dựa vào thân gia, mà Tằng Thiên Thọ hậu nhân của Tổng binh nhỏ lúc trước tương đương với công an trưởng thành trấn, thế mà trở thành lão đại nói một không hai của năm tỉnh phía bắc.
Nếu là lúc trước, Đại tiểu thư Giản gia tuyệt đối sẽ không đặt chân vào nhà một thương nhân nho nhỏ như Tiêu Bá Dận.
Đại phu tốt nhất thiên hạ đều ở Thái Y viện, mà các Thái y ở Thái Y viện đó chính là tôi tớ cao cấp ở Giản gia mà thôi.
Nhưng hôm nay Đại tiểu thư Giản gia, lại phải tự hạ thấp địa vị, đại diện soái phủ đi cầu cưới một ả đê tiện chẳng biết xấu hổ như thế!
Tâm tình Giản An Như như thế nào có thể nghĩ.
Gia chủ Tiêu gia mặt trầm như nước, đương gia chủ mẫu làm trò hề, ân cần đầy đủ, hận không thể liếm sạch bụi đất trên đôi giày da dê của cô ta.
Mà con nhóc thấp hèn còn chưa phát dục hoàn toàn đã biết bò giường dụ dỗ người ta thế mà hốc mắt rưng rưng nhìn cha của cô ta nói cái gì muốn đến trường đi học?
Đúng là cười chết người.
Một tia chế giễu lạnh lẽo bò lên trên khóe mắt đuôi mày Giản An Như, sau đó cô ta nhớ tới những lời gần như uy hϊếp của Tằng Thiệu Quân lúc chuẩn bị lên đường, một cảm giác thất bại dời núi lấp biển mà tới.
Cô ta có cái gì để kiêu ngạo cơ chứ?
Đã là dân quốc rồi!
Tóm lại cuối cùng cửa hôn sự này vẫn là xong rồi.
Cũng không phải là Giản An Như nói tiếp, mà là Tằng Thiên Thọ tự mình gọi điện thoại cho Tiêu Bá Dận.
Mới đến trường chưa tới hai tháng Tiêu Trúc Nhàn cứ như vậy trở thành di thái thái của Tằng soái phủ.
Tiêu Bá Dận trơ mắt nhìn con gái như nụ hoa mặc váy áo màu hồng kính trà cho cha mẹ chồng, kính trà cho phu nhân, người phụ nữ ngồi ở vị trí đầu ưu nhã vểnh hoa lan chỉ, đợi nửa ngày mới tiếp trà dưới ánh mắt uy hϊếp của Tằng Thiệu Quân.
Liễu Liên bên cạnh nét mặt tươi cười như hoa, nhưng lòng của Tiêu Bá Dận như bị đao cứa vào.
Ở trong mắt những người này, Tiêu Bá Dận ông ấy chỉ là một đầu heo toàn thân đều là thịt nhưng không có móng vuốt sắc bén để tự vệ!
Toàn bộ cửa hàng của Tiêu gia đều khai trương một lần nữa, cũng không còn khiêm tốn như trước.
Mọi người đều chua ngoa nói người ta có soái phủ làm hậu trường, hiển nhiên có vốn liếng phách lối.
Liễu Liên cũng trở thành thượng khách trong rất nhiều yến hội của các phu nhân nhà giàu.
Mà Tiêu Bá Dận lại càng thâm cư không ra ngoài, ông ấy không biết nhà họ Tiêu còn bao lâu nữa sẽ trở thành họ Tằng!
Cũng không lâu lắm, vốn là hoa tươi trên gấm Tiêu gia lại bạo tin vui: Trưởng nữ Tiêu Trúc Cẩn trở thành con dâu của Vương Trung Nguyên Vương Kính Tu.
Lần này càng khó lường, thứ nữ gả vào soái phủ thế nhưng là thân phận di thái thái, trưởng nữ lại chính là vợ lớn!
Liễu Liên càng thêm không coi ai ra gì.
Sau đó bà ta và Tiêu Bá Dận bạo phát một trận đại chiến động trời, bởi vì con trai bà ta, con trai tâm can bảo bối của bà ta, thế mà biến mất!
Mà Tiêu Bá Dận thế mà còn dám mắng bà ta là một người mẹ lừa đảo, trên đời này còn có người mẹ nào tính toán con cái như bà ta sao?
Liễu Liên nhảy dựng lên mắng Tiêu Bá Dận: "Tôi tốt bụng giúp Nhị nha đầu trèo cao vào Tằng soái phủ, ông ghét bỏ nó là làm thϊếp, không phải là ông xem thường tôi sao? Tốt, tôi đây giúp lão Đại làm con dâu Vương Trung Nguyên, ông cũng dám đem con trai tôi giấu đi? Liễu Liên tôi là người thấp hèn, làm cái gì cũng sai! Tôi cho ông biết, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn xem thường tôi, Liễu Liên tôi xuất thân là người hầu, không có nhà ngoại làm chỗ dựa cho tôi, nhưng hiện tại khác trước rồi, hai con rể của tôi đều là soái phủ, ông dám không cho tôi gặp con trai, bà đây sẽ liều mạng với ông!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.