Lâm Tịch biết cây roi xương này của kỵ sĩ không đầu. Trong một số truyền thuyết, kỵ sĩ không đầu là tồn tại cùng loại với "Hắc Bạch Vô Thường" của Trung Quốc, khi anh ta la lên tên người nào thì nhất định sẽ mang đi linh hồn người đó. Nghe nói, thứ dùng để lôi kéo linh hồn, chính là chiếc roi xương này. Mỗi một đốt xương sống lưng trên chiếc roi này, đều đại biểu cho ý chí bất khuất của một người. Thân thể có thể chết, khí tiết vĩnh viễn không khuất. Cho nên trên chiếc roi xương này tập hợp vô số khí tiết bất khuất biến thành chính khí nghiêm nghị, bởi vậy mới có lực sát thương cực lớn đối với rất nhiều hệ bất tử, hệ hắc ám. Xem ra rất nhiều thứ đều ăn khớp với truyền thuyết, nếu như là thật, như vậy.. Lâm Tịch quả nhiên tìm được một đồ vật tròn trịa trên lưng hắc mã vong linh có đầu còn to hơn thân thể kia, bên cạnh kỵ sĩ không đầu. Đó là đầu lâu anh ta cố gắng tìm kiếm, lại không biết đặt vào đâu! Mệnh lệnh hai nhóc con tiếp tục ở chính diện khiêu khích, hấp dẫn lực chú ý của kỵ sĩ không đầu, còn Lâm Tịch thì lặng lẽ vòng qua phía sau anh ta. Trong nháy mắt kỵ sĩ không đầu giơ roi xương lên cao, Lâm Tịch ra tay rồi. Thân kéo căng tựa như cung, ra tay như điện chính là khắc họa hình ảnh của Lâm Tịch lúc này. Cô nhanh nhẹn như khỉ, mạnh mẽ như báo, chém một đao cắt lấy cái túi màu đen dùng để buộc chặt đầu lâu này, sau đó đảo quải kim câu*, đá cái đầu kia bay xa ra ngoài. *một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm danh phái. Loạt hành động này chỉ phát sinh trong chớp mắt, đợi đến khi kỵ sĩ không đầu phát hiện đầu lâu chính mình thật vất vả tìm được thế mà không cánh mà bay, lập tức giận tím mặt. Anh ta xòe tay ra, thanh <> kia liền chém về phía Lâm Tịch. Một kiếm này trông có vẻ thanh thế to lớn, nhưng sau khi chém ra lại là lặng yên không tiếng động, Lâm Tịch biết nếu để cho nó chém trúng, người ủy thác thì không có gì đáng ngại, bởi vì làm bị thương chính là thần hồn của cô. Hơn nữa tinh thần lực của Lâm Tịch có thể cảm giác được một kiếm này mặc dù không tiếng động, lại hệt như một bức tường càng ngày càng cao nhanh chóng tiến về phía cô, cô đã không còn chỗ nào để tránh né. Lâm Tịch không lùi mà tiến tới, dùng hết sức chạy về hướng lưỡi kiếm đang chém tới không tiếng động kia, sau đó mượn nhờ thế xông nhảy lên thật cao, ô giấy dầu lạnh nhạt tao nhã của <> "Ba" một tiếng mở ra giữa không trung, lơ lửng giữa không trung từ từ trôi giạt, hoàn toàn né qua lần công kích trí mạng này, cùng lúc đó, dao găm dính độc long dày đặc khí lạnh trong tay Lâm Tịch cắm vào cái đầu kia, mang ra một chùm hoa máu đen nhánh. Kỵ sĩ không đầu dường như không thể tin có người có thể né tránh một kiếm <> của anh ta, kế tiếp trong lòng một cơn đau đớn kịch liệt khó có thể nói nên lời chiếm lấy anh ta. Lâm Tịch thu hồi dao găm, kỵ sĩ không đầu phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, cái đầu lâu vốn mang theo mũ giáp như một đóa hoa nở rộ đang nhanh chóng khô héo, rất nhanh liền lộ ra xương trắng âm u. Vô số sợi nấm nhỏ bé ký sinh gần như đồng thời lao vào thân thể kỵ sĩ không đầu, Hoa Tử cũng lần nữa phi thân lên há miệng lớn cắn xé. Vong linh hắc mã gầm rú một tiếng, ngã xuống đất vang ầm lên, hóa thành sương đen cuồn cuộn, bị Hoa Tử nốc ừng ực hút sạch sành sanh, sau đó vỗ vỗ cái bụng, còn không có hình tượng ợ một cái. Lâm Tịch thu <> và roi xương vào trong không gian. Ngẩng đầu nhìn thấy đầu lâu bị cô dùng dao găm xuyên thấu ở cách đó không xa, đã hóa thành xương khô, ngồi trên mặt đất tìm cành khô đào một cái hố, mai táng đầu lâu kia xương vào đó. Vài năm sau, khi âm khí ngưng tụ đầy đủ, nơi này sẽ lại xuất hiện một kỵ sĩ không đầu mới cưỡi vong linh hắc mã tới đây tìm kiếm đầu lâu bị mất của anh ta, tất cả đều sẽ khôi phục dáng vẻ như cũ, chẳng qua là trong tay kỵ sĩ này chỉ có một cây trường thương bằng xương, mà roi xương và <> cũng không còn nữa. Khác hẳn sự hốt hoảng khi đến, khi rời khỏi trấn nhỏ Cách Lan, người Duệ gia là lòng tin tràn đầy. Bây giờ Duệ Đạt Hưng, tinh khí thần đều khác trước rất lớn, sau khi tu luyện Tôi Thể Thuật, cảm giác cả người cũng bắt đầu trở nên trẻ ra, toàn thân đều tràn đầy khí lực. Không có việc gì liền lôi kéo Gia Lý đánh nhau. Lâm Tịch cảm thấy hiện giờ nếu Duệ Đạt Hưng và Gia Lý đều cầm vũ khí, hẳn là có thể đối phó những ma thú cấp một, cấp hai không có ma pháp kia. Tối thiểu bây giờ Duệ Đông Đường lại nghĩ cưỡi báo đi đụng Duệ Đạt Hưng, là không có khả năng. Mặc dù huyễn linh là thủ đoạn sinh tồn của triệu hồi sư, nhưng đánh giá đẳng cấp của một triệu hồi sư, chủ yếu vẫn là xem năng lực bản thân. Tất nhiên, một phần năng lực của triệu hồi sư là dựa vào ý niệm do chính mình rèn luyện hàng ngày, một phần vẫn là đến từ việc cường hóa thú triệu hồi, nhưng những triệu hồi sư ở giai đoạn khác nhau lại có thể phát huy ra hiệu quả khác nhau. Chẳng hạn như Duệ Địch, vẫn là cô bé như trước, vẫn là chim nhỏ đáng yêu như trước, nhưng sự chênh lệch giữa trước và sau khi tiến cấp thành triệu hồi sư, nói là một khoảng cách rất lớn cũng không ngoa chút nào. Trở lại vương thành, dựa theo phương hướng Thu Thu chỉ dẫn, quả nhiên rất dễ dàng tìm được một chỗ đang bán ra tòa nhà. Đã quyết định sau này muốn giao cái nhà này cho con gái lớn, vì để tránh phiền phức, Duệ Đạt Hưng dứt khoát trực tiếp viết tên Duệ Miểu lên giấy tờ nhà vào lúc mua sắm nhà cửa. Hầu như mọi thứ trong cái nhà này đều là chị Miểu Miểu trăm cay nghìn đắng kiếm về, Duệ Địch đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến. Nhà mới vẫn có một vườn hoa lớn như cũ, mẹ Duệ không có chuyện làm thì tập thể thao, trồng ít hoa, tâm tình cũng không có dễ hoảng sợ như trước đó. Thu xếp tốt mọi thứ, Lâm Tịch và Duệ Đạt Hưng bồi Duệ Địch đi công hội triệu hồi sư đăng ký, sau khi ghi chép, Duệ Địch liền trở thành triệu hồi sư của nước Tây Nguỵ, có được quyền kế thừa cao hơn nam giới bình thường, vô luận tại Tây Nguỵ hay là tại công hội triệu hồi sư đều sẽ có quyền lên tiếng nhất định, đồng thời có thể nhận được tiền lương là năm cái tử tinh tệ vào mỗi tháng. Năm tử tinh tệ đối với Duệ gia trước kia mà nói đâu chỉ là một khoản tiền lớn! Duệ Địch còn được công hội triệu hồi sư phân cho một ngôi nhà có trận pháp bảo hộ, chẳng qua bởi vì cấp bậc của Duệ Địch là triệu hồi sư, đánh giá phẩm giai của Thu Thu cũng không phải quá cao, cho nên ngôi nhà tương ứng cũng không phải rất lớn. Điều này khá bất ngờ đối với người Duệ gia. Tương ứng, thời điểm Duệ Địch lấy được thẻ nhà, cũng cần thực hiện một ít nghĩa vụ của công hội triệu hồi sư, như phát sinh chiến tranh hoặc là xuất hiện ma thú bạo động cần nghe theo điều động vô điều kiện, đồng thời hàng năm phải hoàn thành một ít nhiệm vụ tuần tra. Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, Lâm Tịch cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, cho dù là tại thế giới người bình thường, quốc nạn vào đầu, mỗi công dân cũng có nghĩa vụ bảo vệ quốc gia. Ngược lại là cứ như vậy, tòa nhà kia lại là mua phí tiền. Lâm Tịch cảm thấy bọn họ vẫn nên chuyển vào nhà nhỏ của Duệ Địch an toàn hơn một ít, dù sao không phải tùy tiện con chó con mèo nào đều có thể đi vào. Chẳng qua trước lúc này cô nhất định phải kiểm tra một chút, nhà của Duệ Địch có vấn đề không. Đừng có cái gì thần thức theo dõi loại hình. Buông ra tinh thần lực điều tra bên ngoài, Lâm Tịch thật đúng là không có phát hiện có gì không ổn, cả nhà chọn ngày liền dời vào. Đối với chuyện Lâm Tịch đến tột cùng nên đến học viện nào học tập, Thu Thu cho ra đáp án là <>. Trân quý sinh mệnh, rời xa nữ chính, Thu Thu nói không sai. Biết được Lâm Tịch là triệu hồi sĩ song huyễn linh, mặc dù trông có vẻ hơi yếu, nhưng Vĩnh Hằng vẫn rất khách khí lưu lại Lâm Tịch. Mà Duệ Địch cũng một lần nữa bắt đầu lại đến học viện học tập. Sau đó một ngày này, buổi sáng ăn cơm xong, sau đó hai người theo thường lệ cùng nhau đi học viện. "Thu Thu nói, buổi tối tan học anh cả sẽ mang người tới tìm em, có khả năng sẽ có nguy hiểm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]