Chương trước
Chương sau
Kỳ thật không cần bắp cải nói, Lâm Tịch cũng có thể phát hiện nơi này có gì đó quái lạ.
Những quỷ vật tự do, âm linh kia đều không thấy bóng dáng, trong một khu vực rộng lớn trống trải, âm u đầy tử khí như vậy, sương mù âm khí lại dày đặc khác thường, như là từng đoàn từng đoàn mây đen như mực tiến đến trước khi trời mưa to, lăn lộn, lộ ra khí tức chẳng lành.
Nơi xa truyền đến một tiếng tiếng gầm rú khác thường, tiếp theo chính là tiếng vó ngựa "Lộc cộc lộc cộc."
Lại có người cũng có thể đơn độc xâm nhập đến chỗ như vậy?
Nghe thấy tiếng gầm rú kia, hiển nhiên cũng không phải là con người, như vậy là người cưỡi ngựa đang chiến đấu cùng quỷ vật trong đó?
Lâm Tịch không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Cô mang theo hai huyễn linh hệ hắc ám cộng thêm không ngừng tụng niệm <> mới có thể miễn cho bị âm khí nhập thể, mặc dù không bị ảnh hưởng lắm, nhưng lại như giẫm trên băng mỏng, tuyệt đối không dám phớt lờ.
Trái lại người trong sương mù dày đặc này, thế mà một người một ngựa xâm nhập vào trung tâm <> chém gϊếŧ quỷ vật bên trong, quả thật là nhân vật lợi hại.
Lâm Tịch chỉ muốn lặng lẽ phát tài ở chỗ này, thuận tiện nâng cao một chút cấp bậc cho hai nhóc huyễn linh của chính mình, cũng không muốn tiếp xúc với những vị cao thủ này, thế là mệnh lệnh hai nhóc con chớ lên tiếng, lặng lẽ lui về phía sau một ít.
Sau khi xâm nhập vào trung tâm, Quỷ Nhĩ, Minh Chi tuy nói không có khoa trương đến mức có ở khắp nơi như lời nói của đám triệu hồi sĩ chỉ dám đi dạo ở bên ngoài kia, nhưng quả thật nhiều hơn không ít.
Lâm Tịch chỉ mới tiến vào một lát đã lập tức hái được ba đóa Quỷ Nhĩ, một gốc Minh Chi.
Bên trong trong gian đúng là có thể bảo tồn vật phẩm, Lâm Tịch thứ nhất cũng không muốn bởi vì bán ra những vật này với số lượng lớn mà thu hút sự chú ý của những thương gia kia, thứ hai cũng là muốn để lại một chút lương thực cho hai nhóc con nhà mình, cho nên mỗi ngày chỉ xuất bán mấy cái hoặc là mười cái.
Còn lại đều ném vào <> trong không gian cất giữ.
Cơ hội như vậy cũng không phải lúc nào cũng có, tử tinh tệ dựa vào Lâm Tịch bây giờ mang theo hai nhóc con, vô luận là tới những chỗ như <> hay là <>, đi săn gϊếŧ ma thú hoặc là thu thập linh thảo linh quả mà đám huyễn linh thích ăn, muốn kiếm chút tử tinh tệ quả thực là chuyện rất dễ dàng.
Những vật này mặc dù không phải rất đắt, nhưng chưa chắc tùy thời có, Lâm Tịch cảm thấy tận lực dự trữ tồn lương cho hai nhóc con, miễn cho về sau đổi chỗ còn phải lặn lội đường xa.
Lâm Tịch thay đổi phương hướng, nhưng lại cảm giác được tiếng vó ngựa kia lại cách chính mình càng ngày càng gần.
Bắp cải không cần mệnh lệnh cũng đã tự động bay về phía phát ra tiếng vó ngựa, Hoa Tử ngồi trên đầu vai Lâm Tịch, hai mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm về hướng truyền đến tiếng vó ngựa.
Một cảm giác nguy hiểm dị thường dâng lên trong lòng Lâm Tịch, không đúng, có vấn đề!
Trông dáng vẻ vừa khẩn trương lại tham lam của hai nhóc con, tiếng vó ngựa kia rất có thể căn bản không phải triệu hồi sĩ gì, mà là.. Quỷ vật!
Cầm Quỹ Nhĩ trong tay ném vào không gian, Lâm Tịch cũng quay về phương hướng truyền đến tiếng vó ngựa kia, đứng xuôi tay.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Nếu người ta đã tỏ rõ ý đồ nhắm ngay chỗ ở của mình, cho thấy ngay từ đầu người ta vì cô mà đến.
Khi từng đoàn từng đoàn sương đen bị chấn nát, một bóng người ngồi trên lưng ngựa dần dần trở nên rõ ràng.
Lâm Tịch không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Chiến mã kia toàn thân đen nhánh, quả thực chính là do đám sương mù đen đặc kia biến thành, kỳ quái chính là, đầu ngựa này to lớn dị thường, mà thân thể lại có kích thước gần bằng đầu ngựa.
Lâm Tịch nhìn con ngựa này, đột nhiên nhớ tới kỵ sĩ không đầu cưỡi vong linh hắc mã trong truyền thuyết kia.
Đợi người kia đi vào tầm nhìn, quả nhiên, con hàng này thật đúng là không có đầu, trên cổ trụi lủi, lại cẩn thận tỉ mỉ lôi kéo dây cương như cũ, dùng thân thể đối mặt với Lâm Tịch.
Anh ta lại phát ra loại thanh âm nghèn nghẹn dị thường trước đó.
Thần mẹ nó nghèn nghẹn, không có đầu, còn nhất định phải phát ra tiếng, tất nhiên là nghẹn.
Vó ngựa rầm rập của ngươi là sai lầm mỹ lệ, ngươi không phải người về, chỉ là một kỵ sĩ không đầu.
Anh ta phát ra một tiếng cười nghèn nghẹn âm trầm kinh khủng với Lâm Tịch, sau đó giơ thanh kiếm lớn có đường viền hơi trong suốt kia lên cao.
Hoa Tử nói: "Cẩn thận thanh vũ khí này, đoạt hồn chi tức, sẽ thương tổn đến linh hồn của ngươi."
Nói xong, Hoa Tử phóng người về hướng kỵ sĩ không đầu, há miệng cắn một cái trên bả vai không đầu.
Bắp cải cũng không cam chịu yếu thế, đem toàn bộ sợi rễ nấm ký sinh vào thân thể kỵ sĩ không đầu.
Phải biết, Đại Hoa Vương là thực vật ký sinh, sợi rễ của nó sẽ mạnh mẽ cắm vào trong thân thể ký chủ, để hấp thu chất dinh dưỡng chính mình cần.
Mà bắp cải làm một huyễn linh Đại Hoa Vương, kỹ năng trời sinh chính là ký sinh, như vậy loại kỹ năng này của nó tất nhiên sẽ càng khủng bố hơn, nếu như nó nguyện ý, tuyệt đối có thể nhanh chóng hút khô ký chủ thành hai lớp da.
Kỵ sĩ không đầu dường như không ngờ đến cô gái này còn có hai vật nhỏ hung hãn dám xem chính mình như đồ ăn, thanh đoạt hồn chi tức trong tay thay đổi phương hướng, trực tiếp chém về phía Hoa Tử cắn bả vai nó.
Hoa Tử mặc dù bình thường luôn uể oải trốn ở trong ngực Lâm Tịch giả chết, đến thời khắc mấu chốt động tác tuyệt đối nhanh như gió.
Một cái lắc mình liền đến một đầu vai khác của kỵ sĩ không đầu tiếp tục gặm cắn.
Mà kỵ sĩ không đầu thế mà chém xuống một kiếm, cứng rắn chém đứt một nửa bờ vai của mình.
Không đợi Lâm Tịch mắng con hàng này ngu xuẩn, chỉ thấy chỗ bị chém đứt kia, thế mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc ra bả vai mới, giống hệt lúc trước, ngay cả áo giáp màu đen bị chém đứt cũng cùng nhau mọc ra.
Trong lòng Lâm Tịch lập tức có cảm giác không tốt lắm.
Vội vàng phóng Thiên Cơ Chiếu Ảnh vào trái tim kỵ sĩ không đầu, kỵ sĩ không tránh không né, mặc cho dao găm xuyên thấu thân thể của mình, mang ra một cái lỗ thủng trong suốt.
Nhưng chẳng mấy chốc, lỗ thủng này liền khôi phục như lúc ban đầu, dường như chẳng thể tổn thương được nó.
Lâm Tịch vừa nhìn, lấy bản lãnh trước mắt, chính mình có vẻ như không giúp đỡ được cái gì.
Chẳng qua cô đối với hai nhóc con vẫn rất có lòng tin, dứt khoát trốn ở một bên nhìn bọn nó chiến đấu.
Kết quả chuyện làm cô chấn kinh phát sinh, hai nhóc con từ trước đến nay mọi việc vẫn luôn thuận lợi đối với quỷ vật, thế mà bị kỵ sĩ không đầu dùng roi xương dài quất đến mức kêu to oa oa chạy về bên cạnh chủ nhân.
Lâm Tịch nhớ rõ, trong truyền thuyết, kỵ sĩ không đầu ngoại trừ thanh kiếm lớn trong tay, còn có hai kiện vũ khí hết sức lợi hại.
Một cái là roi xương được tạo thành từ xương sống lưng của rất nhiều người, cái còn lại thì là một thùng máu tươi chứa đầy lời nguyền tử vong.
Ở trong truyền thuyết, vô luận bị cái nào đụng phải, ngươi cũng sẽ rất nhanh đi gặp Thượng đế.
Như vậy quất hai nhóc con tất nhiên là thanh roi xương kia, mà thứ trong thùng gỗ treo ở bên người chiến mã, tất nhiên chính là máu tươi nguyền rủa.
Vấn đề này hơi khó xử lí rồi.
Chính mình dù gấp cái gì đều không thể giúp, mà năng lực tái sinh của người ta có vẻ như cao hơn giun đất rất nhiều, hoàn toàn không đả thương được, mà hai nhóc con nhà mình lại sợ cây roi kia, kỵ sĩ không đầu rất có thể chính là tồn tại tương tự vương giả trong <> này.
Quả nhiên là mệnh pháo hôi, tùy tiện đến kiếm chút đồ ăn cho sủng vật, liền mẹ nó để ông đây gặp boss cuối.
Còn có thiên lý sao?
Còn có vương pháp sao?
Lâm Tịch đang muốn gọi hai nhóc con nhận thua chạy trốn, lại nghe thấy A Lạp Lôi nói: "Mị, cái roi kia là đồ tốt, có thể khắc chế tất cả hệ bất tử, bao gồm huyễn linh."
Đúng là đáng ghét, vì cái lông gì lại dùng bảo bối đến dụ dỗ lão nương ngươi vào lúc bà đây chuẩn bị nhận thua hả?
Đã như vậy, vậy..
Cướp của anh ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.