Edit: Jess93
Trấn Thừa Phong ở lưng chừng núi, bên ngoài phía đông trấn Thừa Phong là một rừng lê rộng lớn.
Gần chạng vạng tối, có sương mù mờ ảo lượn lờ ở trong rừng, thân cây ăn quả cực thấp, Hàn Như leo lên một gốc cây hình chữ "..."
Ngồi ở giữa thân cây to lớn, lưng dựa vào cành cây nghiêng nghiêng ở phía sau, hai tay đặt sau gáy làm gối đầu.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, thỉnh thoảng có vài con chim mùa đông bay qua, kêu lên một tiếng.
Hàn Như rất muốn đi nhìn con chim nhỏ kia, hít một tiếng: "Người, nếu có thể giống chim thì tốt biết mấy, xảy ra nguy hiểm, 'Phành phạch' một chút liền bay đi."
"Suy nghĩ nhiều, súng nổ 'Đoàng' một cái liền giết chết cậu, coi như không có súng, cũng còn có diều hâu, lão diều hâu đến ăn cậu, thật ra bản lĩnh lớn nhất, vẫn là người. Lão hổ lợi hại đi, sói lợi hại đi, không phải đều bị con người giết đến mức gần như tuyệt chủng ư?" Lâm Tịch phản bác.
"Cũng đúng." Hàn Như cười khổ nói.
Lâm Tịch hệt như đang nói chuyện phiếm với cô ấy, tiếp tục nói: "Cho nên, chỉ cần có lòng tin, không có gì là con người không giết được, không có gì là con người đánh không lại, không phải chuyện xưa luôn nói 'Tà không thể thắng chính' sao? Chỉ cần lòng chúng ta chính trực, không làm chuyện xấu, không có gì đáng sợ."
"Thật ư?" Hàn Như đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Tớ cũng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng tại sao.."
Trong đôi mắt cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441541/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.