Lúc này chuyện học bù còn chưa phổ biến, cho nên những gì học trêи lớp đều là thật sự, hơn nữa các giáo viên trêи cơ bản chỉ thích một loại học sinh, chính là học sinh chịu cố gắng, thành tích tốt. Lâm Tịch nhìn những bài tập kia, các tiền bối đã từng học ngữ văn trung học, <>, <> còn cần phải đọc thuộc lòng <>, <> vân vân. Lúc trước, khi chính mình học cấp 2, mặc dù tập trung tinh thần nghĩ đến nhất định phải thi lên đại học, cố gắng học tập, quả thật không tính là sống uổng phí thời gian, nhưng khi đó cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều là đương nhiên, lại không hề biết, thời gian đi học, hóa ra lại hạnh phúc như vậy. Thích ngươi liền làm bạn với ngươi, chán ghét ngươi liền lạnh mặt, đen chính là đen, trắng chính là trắng, trong lúc đó không tồn tại màu sắc khác. Có thể thuần túy, một lòng đi làm một việc, mà không cần lo lắng bất cứ việc gì khác, thật sự rất hạnh phúc. Đáng tiếc trong rất nhiều năm về sau, khi chính mình không thể trở về đoạn thời gian tốt đẹp như vậy thì mọi người mới lĩnh ngộ được điểm này. Cho nên, thật ra chúng ta vẫn luôn cố gắng truy tìm, là sau này chúng ta vô cùng chán ghét mà vứt bỏ, mà những gì quen thuộc bây giờ, lại là ánh trăng sáng vĩnh hằng trong lòng chúng ta sau này. Sau khi tan học, không thấy các học sinh vui cười đùa giỡn khắp nơi, cũng không nghe thấy tiếng lật sách soàn soạt, toàn bộ sân trường mau chóng yên tĩnh lại, ngoại trừ hai gian nhà ký túc xá và nhà ăn bên này còn có người trong phòng, những nơi khác đều trống rỗng, dường như ngay cả đi đường đều có tiếng vang, làm cho người ta có loại ảo giác có người đi theo sau lưng, nhưng khi ngươi quay đầu nhìn lại thì cái gì cũng không có. Lâm Tịch ôm sách vở trong ngực, không khí đầu thu dù là sáng sớm hay chiều tối đều có chút lạnh lẽo, thỉnh thoảng có vài chiếc lá khô héo xoay vòng như cánh bướm rơi xuống, trong sân trường yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đều có thể nghe thấy. Phía sau có tiếng bước chân "Lộc cộc," sau đó bả vai liền bị người vỗ một cái. Sau đó giọng nói Hàn Như liền líu ríu vang lên: "Đậu Đậu, chúng ta đến sân thể ɖu͙ƈ nhỏ nhìn xem Đàm Nhạc đi. Trưa nay cậu ấy cũng chưa ăn cơm đâu!" Lâm Tịch bất giác buồn cười, Hàn Như thật đúng là nhiệt tình, chính mình cùng lớp cùng phòng với Đàm Nhạc cũng không có phát hiện Đàm Nhạc không có ăn cơm trưa, Hàn Như lại chú ý tới. Lâm Tịch phát hiện, trong tay Hàn Như còn cầm ba cây "Toa la mật," cô không biết viết chữ cụ thể chữ như thế nào, chỉ biết các nữ sinh trong phòng ngủ đều thích ăn, hơi giống kẹo que sau này, có vị chuối tiêu mang theo mùi thơm ngát không màng danh lợi. Sân thể ɖu͙ƈ nhỏ ở giữa phòng học khối lớp 6 và khối lớp 7, bình thường tiết thể ɖu͙ƈ đều ở nơi này, mà luyện tập và chạy cự li dài đều sân thể ɖu͙ƈ lớn ở phía tây trường học. Chờ Lâm Tịch và Hàn Như đi qua, trêи sân thể ɖu͙ƈ nhỏ đã có mấy nữ sinh vây quanh dưới khung bóng rổ mồm năm miệng mười nói chuyện. "Tiểu Nhạc, cậu đừng để ý tới cô tiểu thư đỏng đảnh trong thành kia, vừa khai giảng tớ đã chán ghét cậu ta, mỗi ngày làm như là Đại tiểu thư nhà ai không bằng. Đi rồi rất tốt!" Một người nữ sinh nhẹ nhàng nói: "Thật ra cũng không có vấn đề gì, đang yên đang lành thì chuyển trường làm gì? Giống như Tiểu Nhạc ức hϊế͙p͙ cậu ta vậy." Sau đó là Đàm Nhạc thút tha thút thít nói "Mọi người không cần lo lắng" "Một lát nữa tớ sẽ ổn thôi" gì gì đó. Hàn Như nhảy nhảy nhót nhót đẩy đám người ra, chạy đến bên cạnh Đàm Nhạc: "Cậu đấy, đúng là nghĩ quá nhiều, cậu ta là người như vậy, thích chuyển trường thì chuyển trường thôi, địa phương tồi tàn ở nông thôn này của chúng ta, không thể dưỡng Đại tiểu thư mảnh mai yếu đuối như vậy. Nào! Ăn toa la mật, cái gì cũng sẽ quên! Tiền của tớ chỉ đủ mua ba cái, cậu thấy tớ tốt không." Đàm Nhạc bị Hàn Như đút một cây toa la mật vào trong miệng, trêи mặt mơ hồ còn có nước mắt, nhưng trong đôi mắt to sáng ngời đã có ý cười. Đám người cậu một câu tôi một lời, cuối cùng dỗ Đàm Nhạc nín khóc mỉm cười, trở về ký túc xá. Lâm Tịch cũng biết toàn bộ chuyện đã xảy ra, nếu đổi thành cô là một nữ sinh chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, có khả năng cũng sẽ một mình chạy đến sân thể ɖu͙ƈ khóc thầm. Mẹ Trần Quân thực sự quá lợi hại, Đàm Nhạc đi mua nước cam có ga, hiện tại còn không có nhiều loại đồ uống như sau này, sa hoa một chút chính là nước ép vải thiều, thân thiện một chút chính là các loại đồ uống dựng trong túi nhựa đủ mọi hình dạng và màu sắc, bởi vì mọi người đều thích uống vị cam của quả cam, thế là loại đồ uống này liền được gọi chung là nước cam có ga. Chúng có bán trong tiệm tạp hóa vừa học vừa làm của trường. Bà ta vẫn luôn mắng to Đàm Nhạc không có ý tốt ở trong phòng hiệu trưởng, là yêu tinh hại người gì đó rất khó nghe. Người ta dùng tiền của mình mời con gái bà uống một chai nước ngọt, coi như về sau con gái bà tiêu chảy đi tiểu đêm bị cảm, cũng không nên kẹp thương đeo gậy mắng một cô gái nhỏ như vậy. Tất cả mọi người rất tức giận, sắc mặt lãnh đạo trường học và các giáo viên đều rất khó coi, hầu như không có ai cho hai mẹ con này sắc mặt tốt đẹp. Bản thân Trần Quân vẫn luôn cúi thấp đầu, mặc dù sắc mặt rất yếu ớt, nhưng cũng không nhìn ra rốt cuộc là không tốt chỗ nào, sau đó người ta liền như lửa thiêu ʍôиɠ chuyển đến trường trung học đứng đầu trong thành. Tất cả mọi người cảm thấy người nhà này thực sự là chuyện bé xé ra to, mà Đàm Nhạc vô duyên vô cớ bị một người lớn như vậy quở trách, tâm trạng chắc chắn sẽ không tốt. Chuyện này rất nhanh liền bị mọi người ném đến lên chín tầng mây khi tới lần thi tháng thứ hai. Lâm Tịch vừa học tập vừa tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm đồng thời còn phải tìm kiếm manh mối dẫn đến cái chết của Diêm Đậu Đậu. Bây giờ Lâm Tịch tốt xấu là lão quái vật đã sống gần ngàn năm, tăng thêm tinh thần lực và linh hồn cường đại, chút chương trình học của trung học tất nhiên không đáng kể. Diêm Đậu Đậu vốn là học sinh khá giỏi trong trấn Thừa Phong, thi tháng gì đó quá đơn giản. Nộp bài thi xong, Lâm Tịch đi ra cổng trường, có một chiếc xe máy kéo tróc sơn nghiêm trọng đang chờ ở đó. Người ở đây đều gọi loại xe máy kéo "Lái xe một thân đất, ngồi xe điên cái ʍôиɠ" này là "Tôm bò." Trong trí nhớ của Diêm Đậu Đậu, loại xe này rất khôi hài, động cơ và đầu xe nhỏ đến đáng thương, hai tay lái xe vịn vị trí kết nối ở giữa đầu xe và thùng xe, một khi số người ngồi trong thùng xe đằng sau nhiều hơn hoặc là vị trí không đúng sẽ ép phần giữa xe vểnh lên tạo thành một cái vòm, sau đó mọi người sẽ phát hiện lái xe liền lên trời, mỗi lần tất cả mọi người sẽ cười đến mức nghiêng trước ngã sau. Lái xe thì sẽ vừa trừng mắt vừa lớn tiếng ra lệnh: "Cười cái gì hả? Tới đây đè một chút, có còn muốn về nhà trước khi trời tối hay không?" Sau đó sẽ có nam sinh cười hì hì dùng sức nằm bò tại vị trí lái xe giúp ông ta đè chiếc xe lại. Đây là chiếc xe kéo duy nhất trong mấy thôn gần đây. Cuối mỗi tháng, chiếc xe này sẽ tới đón các học sinh nội trú về nhà, mỗi người năm xu là được, đến lúc đi học lại ông ta còn đưa tất cả mọi người trở về trường. Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch "Về nhà" sau khi bước vào thế giới này, Lâm Tịch cảm thấy bất kể thế nào, cái chết của Diêm Đậu Đậu hẳn là hoặc nhiều hoặc ít có liên quan tới Lưu Thúy Vân. "Tôm bò" mang theo tạp âm "Cạch cạch cạch" đinh tai nhức óc, một đường gầm rú lần lượt đưa những học sinh này đến các cửa thôn gần đây. Chỗ Diêm Đậu Đậu ở tên là "Thôn Đạo Đông," xuống xe tại cửa thôn, Lâm Tịch sửng sốt. Chỉ thấy một người phụ nữ cao khoảng một mét sáu đang cười ha hả chờ ở đó. Bà ấy có mái tóc ngắn, trêи người mặc quần áo có mảnh vá nhưng rất sạch sẽ, chộp lấy cặp sách trong tay Lâm Tịch vô cùng vội vàng hỏi: "Đậu Đậu, lần này thi như thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]