Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Trông thấy ánh mắt đám người hình như có điều ngộ ra, Tào Vân đưa tay lại muốn cho trợ lý một cái tát, Lâm Tịch kéo trợ lý tới phía sau mình: "Cô ấy chẳng qua là trợ lý, không phải nô ɭệ, có chuyện thì nói, tại sao lại đánh người?"
Tào Vân thấy tiểu trợ lý của Tây Lăng Mặc dám ngăn cản chính mình, lại vung ra một bạt tai đánh tới chỗ Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhanh nhẹn lôi kéo cô gái run lẩy bẩy phía sau lui lại một bước: "Chị Tào, qυầи ɭót chị lộ ra kìa."
Trong phòng lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
Tào Vân nhanh chóng hạ xuống cánh tay giơ lên cao, kéo áo thun xuống phía dưới một chút, sau đó mệnh lệnh cho trợ lý của mình: "Thất thần làm gì? Còn không mau đi lấy đồ vật của tôi tới đây!"
Từ lúc tới thôn Đạt Ngõa đã thống nhất đổi ăn mặc, tổ tiết mục liền tiếp quản toàn bộ đồ vật bọn họ mang theo người, bởi vì lấy danh nghĩa sinh tồn dã ngoại toàn năng, tất cả người tham dự đều bắt đầu từ số không, ba ngày hai đêm, chất lượng sinh hoạt tốt xấu toàn dựa vào năng lực cá nhân.
Tào Vân nhìn vẻ mặt xem kịch vui của những người trong lều vải, nội tâm vô cùng phẫn uất.
Cô ta quét tầm mắt về phía đám người, phát hiện Tôn Gia Lỵ cũng ung dung đứng ở đó, cũng không có bất kỳ điều gì không ổn.
Tất cả đều không thích hợp!
Trong mỗi cái lều vải đều có nhang đuổi muỗi, chỉ có Tôn Gia Lỵ lại là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, dược tính mãnh liệt đến mức làm cho người ta khó mà kiềm chế. Sau đó ba người tổ công tác kia sẽ thả hai con rắn không độc vào trong, mặc kệ là người ở bên trong sợ đến mức chạy ra lều vải hay là lớn tiếng la lên, đều sẽ dẫn tới tất cả mọi người vây xem, đây vốn là bọn họ an bài cho Tây Lăng Mặc và tiểu trợ lý của anh ta.
Sớm chiều ở chung, không ít minh tinh thậm chí cuối cùng cưới trợ lý của mình, như minh tinh họ Cổ và thiên vương nào đó gần đây vừa ăn mừng vì có con gái, nhưng người ta vốn dĩ có tự do và sau khi đã công thành danh toại.
Tây Lăng Mặc vừa mới bộc lộ tài năng lấy được ảnh đế, nếu thời khắc này tại tổ tiết mục tuôn ra bê bối cấu kết với trợ lý trước mắt bao người, hai người bọn họ đều xong.
Tào Vân rất thắc mắc, Tây Lăng Mặc không có việc gì không kỳ quái, nhưng vì sao ngay cả Tôn Gia Lỵ cũng bình an vô sự, ngược lại là cô ta bên này xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ tới vừa rồi bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài tương đương trò hề..
May mắn sân đập lúa cách thôn một đoạn, không có thôn dân nhìn thấy.
Không được, phải dùng vấn đề an toàn uy hϊế͙p͙, làm tổ tiết mục hạ lệnh phong khẩu đối với tất cả mọi người, bằng không, cô ta sẽ xong đời.
Lều vải của Lạc Vĩnh Thịnh chính là kiểu gia đình, bên trong có một phòng xép nhỏ hiện tại cấp cho Tào Vân, cô ta đi vào bên trong thay xong quần áo trợ lý mang đến, sau đó bí mật nói chuyện với Triệu đạo diễn.
Đám người thấy cũng không có việc gì, nên tất cả đều trở về lều vải, chẳng qua đoán chừng thấy qua nhiều kiến và côn trùng như vậy, ai cũng không dám ngủ thật đi.
Không nghĩ tới chính là qua hơn một giờ, đám người lần nữa bị tiếng rú thảm làm bừng tỉnh, thế mà vẫn là Tào Vân.
Đậu má, có thể để cho người ngủ một giấc đàng hoàng không hả?
Lâm Tịch mỉm cười trong đám người, Tào đại minh tinh đúng là cao trào thay nhau nổi lên trong đêm nay!
Đám người còn buồn ngủ lần nữa tụ tập trong lều vải Lạc Vĩnh Thịnh, Triệu đạo diễn và ba người phụ trách đã ở trong phòng, hóa ra rất nhiều vết thương trêи người Tào Vân bắt đầu trở nên vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa kịch liệt đau nhức không chịu nổi, thậm chí đã bắt đầu toàn thân run rẩy.
Bên trong tổ tiết mục ngược lại có người hơi thông y lý, cũng chỉ giới hạn tại một số miệng vết thương đơn giản cùng bệnh cảm mạo nóng sốt phổ biến mà thôi, bây giờ triệu chứng của Tào Vân làm cho tất cả mọi người đều bó tay hết cách.
Nếu đi bệnh viện trong đêm, trong đó phải đi ngang qua một đoạn đường núi rất khó đi, lái xe cũng không nắm chắc có thể an toàn đi trong ban đêm.
Người có mắt đều nhìn ra được hiện tại tình huống Tào Vân rất không tốt, hầu như người ở chỗ này đều đến từ thành thị, ai cũng không có kinh nghiệm đối mặt loại vết thương bị độc trùng cắn trêи diện rộng như vậy.
Sắc mặt Triệu đạo diễn đen như mực.
Thật sự quá xui xẻo, ai có thể ngờ tới tiết mục vừa khai máy liền gặp sự cố vào ngày đầu tiên, đây thực sự là chuyện kiêng kỵ trong ngành, có vài phim truyền hình, điện ảnh thậm chí bởi vì một ít điềm báo không tốt mà kéo dài thời hạn thậm chí chết từ trong trứng nước.
Cái nghề này rất chú trọng những thứ này, nếu không vì sao tất cả phim truyền hình điện ảnh khởi động máy đều phải có nghi thức khai máy, bái thần?
Nhưng bọn họ cũng đã bái Quan đế gia, camera cũng khai máy, vì sao lại xảy ra chuyện bẩn thiểu như vậy vào ngày đầu tiên chứ?
Hiện tại ông ta gặp phải tình cảnh lưỡng nan, đưa đi bệnh viện chạy chữa, sợ trêи đường lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn; không đi, một khi xảy ra nhân mạng cục diện sẽ trở nên không thể cứu vãn.
Lúc trước không nên nghe Đại Lưu của tổ quay phim lừa dối, nói quay chụp thôn nhỏ phương nam gì đó thuần thiên nhiên không ô nhiễm, ánh bình minh tựa như gấm, ánh trăng như ban ngày, gì mà muốn giết ra một đường máu trong một đám gameshow, thì phải có cái mới, kỳ lạ, đặc biệt.
Ừ, hơn nửa đêm nữ minh tinh bị đám côn trùng công kϊƈɦ chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt mọi người, trước ngực có một con rết lớn nằm sấp, nếu ghi lại quả thật đủ mới lạ đặc biệt.
Ngay lúc hết đường xoay sở, nghe được có một giọng nói êm tai ở gian ngoài: "Đoán chừng là bị rết đầu đỏ cắn bị thương, hiện tại bắt đầu đau nhức kịch liệt."
Tấm màn bên trong phòng "Đột ngột" bị kéo ra, ánh mắt Triệu đạo diễn sáng lên lập tức chui ra: "Mới vừa rồi là ai nói chuyện?"
Tây Lăng Mặc im lặng, làm khó ông ta có thân cao một mét bảy mươi thể trọng sắp hai trăm cân thế mà chạy nhanh như vậy, có thể thấy được thật sự sốt ruột.
"Là tôi." Không thừa nhận cũng không được, ánh mắt của mọi người đã bán anh ta.
"Tây Lăng? Cậu có biện pháp không?" Triệu đạo diễn vội vàng hỏi.
Tây Lăng Mặc cũng không khiêm tốn, khẽ gật đầu nói: "Con rết cắn bị thương bình thường cũng sẽ không trí mạng, căn cứ vết thương của cô ấy bắt đầu kịch liệt đau nhức sau hơn một giờ bị cắn, rất có thể là bị con rết <> cỡ lớn gây thương tích, sau hơn hai giờ bên trong khuỷu tay và các đốt ngón tay sẽ xuất hiện kịch liệt đau nhức, sau hơn ba giờ nách sẽ bắt đầu kịch liệt đau đớn."
Anh ta càng nói con mắt Triệu đạo diễn càng sáng, nghe anh ta nói êm tai như vậy, trái tim Triệu đạo diễn dần dần an ổn: "Hiện tại Tào Vân đau như vậy có biện pháp gì làm dịu hay không?"
Tây Lăng Mặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói với Lâm Tịch: "Tỉnh, đi lấy cái nón che nắng tôi bện cho cô tới đây."
Diễn tinh Lâm Tịch ngây thơ gật đầu, nội tâm lại khen trùng ảnh đế một tiếng, lời kịch này thật sự rất trơn tru, dáng vẻ đã tính trước, kỹ thuật diễn thật sự không tệ!
Lâm Tịch trở về trong lều vải, lấy cái nón che nắng đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Tây Lăng Mặc.
Tây Lăng Mặc chọn những đóa hoa màu trắng to bằng ngón tay trêи mũ, nói cho trợ lý Tào Vân dập nát nó, thoa lên chỗ sưng đỏ có thể giảm một chút đau đớn, thứ này gọi là <>, hương vị không tốt, nhưng có tác dụng giải độc thanh nhiệt, kháng khuẩn giảm nhiệt chống dị ứng, đồng thời rất có hiệu quả đối với vết thương bị loại độc trùng như rết, bọ cạp cắn.
Triệu đạo diễn nghe xong mừng rỡ, chỉ cần kiên trì đến hừng đông, tất cả khó khăn đều giải quyết dễ dàng.
Tây Lăng Mặc bảo đảm đi bảo đảm lại, chỉ cần người bệnh không phải toàn thân sưng vù, nói mê sảng, ngất, hẳn là không có việc gì, chậm nhất hơn năm giờ cũng đã tốt rồi, chẳng quan cần xử lý vết thương thật tốt, chú ý tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Giọng nói trầm thấp, từ tính và ngoại hình ôn nhuận như ngọc của Tây Lăng Mặc vô cùng có tính lừa gạt, vào thời khắc này Triệu đạo diễn vốn đi nhiều thấy rộng, lại xem anh ta như người tâm phúc.
Một lát sau, trợ lý Tào Vân đi tới, nói với Tây Lăng Mặc: "Anh Tây Lăng, chị Vân muốn nói với anh mấy câu."
Tây Lăng Mặc chần chờ một chút, người phụ nữ này lại muốn làm trò yêu thiêu thân gì?
Lâm Tịch khẽ cười nói: "Đi thôi, tôi cùng đi với anh."
Nhìn thấy Lâm Tịch cùng nhau đi vào, sắc mặt Tào Vân rất khó coi: "Cô tới làm gì? Ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với Tây Lăng Mặc."
"Ngại quá, trong lúc ghi hình toàn bộ tiết mục, tôi nhất định phải cùng Tây Lăng Mặc như hình với bóng, vấn đề này đã ký trêи hợp đồng, cô có thể đi hỏi Triệu đạo diễn." Lâm Tịch mang theo nụ cười tức chết người không đền mạng, chân thành nói.
Giọng nói Tào Vân bởi vì tận lực cất cao, trở nên có chút sắc nhọn: "Chẳng lẽ anh ta đi nhà vệ sinh nam, cô cũng đi theo?"
"Nếu như Tào tiểu thư thừa nhận chỗ này của cô là nhà vệ sinh nam, tôi lập tức đi ngay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.