Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch có chút dở khóc dở cười. Lão già này, ông một hồi cái gì huyết nô một hồi Lang tộc, ngay cả tôi cũng không biết được hóa ra mình còn có nhiều thân phận như vậy.
"Woody, lui ra, không cần phỏng đoán lung tung, hai vị tiểu thư xinh đẹp này cũng không phải hai loại thân phận ngươi tưởng tượng kia." Một giọng nói vô cùng nho nhã lễ độ vang lên.
"Vâng, chủ nhân." Lão già vô cùng cung kính xuôi tay đứng nghiêm ở một bên.
Lâm Tịch lại giật mình, quay người trông thấy tại cầu thang dẫn lên lầu hai, chẳng biết lúc nào có thêm một thanh niên sắc mặt trắng bệch.
Trong nháy mắt cô cảm thấy tê cả da đầu, những dơi hút máu này cộng thêm lão già đã đủ khiến cô và A Lê luống cuống tay chân, lại thêm một người trẻ tuổi xuất quỷ nhập thần, chỉ sợ cô và A Lê phải ngã ngựa tại đây.
Thực sự không được cũng chỉ có thể vận dụng không gian, trừ điểm dù sao cũng tốt hơn bị dơi hút máu đi.
Người nọ dùng một loại giọng điệu hiểu rõ nói với Lâm Tịch: "Không ngờ Thánh Quang giáo hội thế mà còn có người có thân thủ lợi hại như các người, cũng coi như xứng đáng với một phen khổ tâm trù tính của ta."
Lâm Tịch và A Lê một mặt ngơ ngác.
Anh hai, hai người bọn tôi, đương nhiên không phải hai loại thân phận lão người hầu Woody của anh phỏng đoán lung tung kia, nhưng cũng không phải loại thân phận anh đoán lung tung này nha.
Thanh niên trông thấy dáng vẻ ngơ ngác của hai người, một tay đặt lên ngực làm một kiểu chào thân sĩ, bởi vì trên khuôn mặt thằng nhãi này không có chút máu nào, Lâm Tịch trông thế nào cũng thấy anh ta đều có dáng vẻ giống như đột nhiên phát bệnh tim.
"Ta là chủ nhân ở đây, các người có thể gọi ta là Anderson. Nếu như có thể, ta muốn mời hai vị theo ta đi lên lầu nói chuyện." Mặc dù lời nói Anderson lạnh băng, nhưng lại vô cùng lễ phép, nhất cử nhất động đều lộ rõ loại lễ nghi tiêu chuẩn quý tộc này.
Chẳng lẽ thật sự chính là hậu duệ của Công chúa gì đó?
Nhưng hậu duệ Công chúa này rõ ràng không phải người bình thường, lại có một lão người hầu thân thủ lợi hại như thế, mà lão người hầu này còn có thể mệnh lệnh một người có thể biến thân thành dơi.
Lâm Tịch cảnh giác cùng A Lê liếc nhau, A Lê chậm rãi gật đầu, dù sao cùng lắm thì chui vào trong không gian, ngươi lợi hại hơn nữa lại có thể làm khó dễ được ta?
Hai người theo Anderson lên lầu, trên lầu vẫn là sắc thái âm u như cũ, cửa sổ đều dùng màn cửa dày nặng che phủ, bốn phía gắn đèn áp tường mờ nhạt, rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng lại khiến người ta có loại ảo giác như quỷ ảnh lắc lư, phảng phất giống như đặt mình vào trong một bộ phim về ma cà rồng.
Ba chữ ma cà rồng này nhảy dựng trong lòng, Lâm Tịch bỗng dưng nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn mà tái nhợt khác thường của Anderson, thân thể cứng ngắc của Woody và tiếng vang như kim loại khi đao gió của A Lê đánh vào trên người ông ta..
Lâm Tịch: Tôi có một ý nghĩ lớn mật..
"Các người là Huyết tộc?" A Lê đã không khách khí hỏi lên.
"Không sai, tiểu thư xinh đẹp, cô thực thông minh."
Kế tiếp trong bầu không khí hữu hảo giữa hai bên chủ và khách, bọn họ tiến hành một lần nói chuyện rất lâu.
Cho đến khi được chủ nhân hào hoa phong nhã, quỷ khí âm trầm đưa ra khỏi <>, lại được lão người hầu Woody lái một chiếc xe đưa hai người về trấn Phượng Hoàng, Lâm Tịch vẫn còn tinh thần hoảng hốt.
"A Lê, cô nói xem, những lời của tên Anderson này có thể tin được không?"
"Không biết, tôi chỉ biết anh ta rất mạnh, chắc hẳn sẽ không kém Morrison. Có thể là một gã Công tước." A Lê có chút lo lắng.
"Công tước?"
Lâm Tịch không biết rõ, trong ấn tượng của cô, đối với nghề nghiệp ma cà rồng này chỉ dừng lại ở hai cái răng nanh nhọn hoắt, ban đêm sa đọa, thiếu nữ trần trụi và vô vọng giãy dụa, máu tươi.. Những hình ảnh này mà thôi.
A Lê giải thích nói: "Có chút giống tiên gia trong thế giới tu tiên hoặc là binh sĩ trong giới người phàm, Huyết tộc là một tộc đàn rất chú trọng huyết thống, cấp bậc sâm nghiêm. Bình thường chia làm Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.. Phía dưới còn có người dự bị cùng với người hầu, huyết nô và huyết bộc.. Woody đưa chúng ta trở về hẳn là một người hầu."
Lâm Tịch lập tức hoảng sợ: "Công tước, đây chẳng phải có nghĩa ma cà rồng này là một nhân vật lợi hại nhất trong Huyết tộc?"
"Lợi hại thì rất lợi hại, coi như không được lợi hại nhất, trên Công tước còn có lãnh chúa, trưởng lão, Thân vương và Huyết Hoàng, chẳng qua bình thường mà nói, cấp bậc lãnh chúa là thuộc về nhân vật trong truyền thuyết, Thân vương và Huyết Hoàng cơ bản đều xuất hiện vào thời điểm tai ương diệt thế. Trong tinh cầu màu xanh lam kia của cô, ma cà rồng lợi hại nhất là Caina, anh ta là Huyết tộc đời thứ nhất, thuộc về cấp bậc nhân vật tổ tiên. Gần giống cấp bậc Huyết Hoàng này."
"Bình thường ma cà rồng mấy trăm năm, tròng mắt là màu đen, mà so với nó lợi hại hơn, sống qua mấy ngàn năm thì tròng mắt có màu đỏ sậm, ma cà rồng đỉnh cấp tròng mắt là màu vàng kim, cô có chú ý con ngươi của người này không? Đã từ màu đỏ sậm chuyển sang màu vàng tím, cho nên, ma cà rồng này rất lợi hại."
Nghe A Lê giải thích xong, Lâm Tịch không khỏi hoảng sợ một trận.
Dựa theo cấp bậc xã khu, đoán chừng cấp bậc thấp nhất của Anderson cũng là người chấp hành siêu cấp.
"Không nghĩ tới tra tới tra lui, vậy mà tra được trên người ma cà rồng trâu bò như vậy, lần này hai chúng ta thực sự quá cẩu thả, nếu như Anderson là những người trong miệng anh ta nói, hai người chúng ta đã dữ nhiều lành ít." A Lê cũng còn sợ hãi.
Lâm Tịch nói: "Tôi cũng bởi vì ỷ vào không gian mới dám làm như vậy."
Thừa dịp sắc trời còn sớm, hai người kêu một chiếc xe taxi vội vàng chạy về trấn Roger.
Vốn dĩ A Lê có ý trực tiếp gọi điện thoại cho Morrison là được rồi, bọn họ tiếp tục giám thị trấn Phượng Hoàng này.
Nhưng Lâm Tịch cảm thấy nếu ma cà rồng đẳng cấp Công tước này đã có thể nói ra những những lời này với bọn họ, hẳn là sẽ không tùy ý những người kia muốn làm gì thì làm trên trấn Phượng Hoàng, trên thực tế anh ta cũng coi như làm được, trấn Phượng Hoàng có ít thiếu nữ mất tích nhất.
Việc này quá lớn, nhất định phải gặp mặt Morrison.
Hai người nói rõ chuyện đã xảy ra với Morrison, Morrison lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó lâm vào suy nghĩ miên man.
A Lê và Lâm Tịch cũng không có quấy rầy anh ta.
"Nếu Anderson đã nói trấn Phượng Hoàng là địa bàn anh ta quản lý, như vậy hai người tạm thời không nên đi. Người này cũng không quá tin tưởng năng lực chúng ta, anh ta đang thử thăm dò chúng ta." Morrison nói rất khẳng định.
"Vì sao?" A Lê hỏi.
"Nếu như trong rừng rậm, cô là một con hổ, ở gần đó có một con hổ khác, cô có thể không biết nơi ở của nó ở đâu sao?"
Đúng vậy, Anderson chẳng qua là nói cho bọn họ biết thiếu nữ mất tích là do ma cà rồng khác làm, lại không có nói rốt cuộc là ai, nhưng trông dáng vẻ của anh ta, rõ ràng là biết tất cả mọi chuyện.
"Xem ra chuyện này cùng với phỏng đoán ban đầu của tôi, lại có chút sai lầm. Cô bé, cho tôi số hiệu, thêm bạn tốt đi." Morrison đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Lâm Tịch.
Hả? Chúng ta giống như đang thảo luận chuyện ma cà rồng?
Lâm Tịch hơi ngẩn ra, thêm bạn tốt chẳng phải có nghĩa cô sẽ hoàn toàn bại lộ dưới mắt Morrison?
A Lê không có ý tốt đẩy Lâm Tịch, vậy thì thêm đi, dù sao bây giờ anh ta cũng yêu cô, trước khi thay lòng đổi dạ chắc hẳn sẽ không hại cô.
Cút đi.
Lâm Tịch mới sẽ không tin có người sẽ tuỳ tiện thích cô như vậy, nhất là loại người chấp hành vẫn luôn luân hồi trong từng thế giới như bọn họ, trải qua quá nhiều cuộc sống của người khác.
Bên kia Morrison thấy cô chậm chạp không có trả lời, sắc mặt đã bắt đầu trở nên rất thối.
A Lê lại kéo cô một phen: "Đừng không tự tin như vậy, cô béo thì có làm sao, Morrison bị mù mà!"
Lâm Tịch phảng phất trông thấy sắc mặt Morrison lại đen thêm một chút, đôi mắt tràn đầy uy hiếp nhìn cô.
"5687, tôi là 5687." Lâm Tịch lập tức sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.