Chương trước
Chương sau
Ông lão bỗng nhiên trái ngược với vẻ thờ ơ tại cửa, ân cần mà hỏi: "Làm sao vậy? Cô gái nhỏ, chẳng phải các cô khát nước sao?"
Lâm Tịch linh cơ khẽ động, đột nhiên chỉ vào phía sau ông lão: "Ồ? Đó là cái gì?"
Sau đó nhanh chóng đổ nước trong ly.
Kết quả ngẩng đầu lại trông thấy ông lão lộ ra nụ cười hiểu rõ mà âm trầm với cô: "Sao hả? Ghét bỏ nước của lão già này không dễ uống sao?"
"Đã không uống, vậy cũng đừng uống. Bức nô, hãy chiêu đãi hai vị khách quý thật tốt." Ông lão nói xong, ưu nhã chắp tay sau lưng trực tiếp đi ra ngoài ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Mà trong nháy mắt ông ta vừa dứt lời, đã có vô số dơi hút máu gào thét mà tới chỗ bọn họ.
Lâm Tịch lấy ra dao găm từ trong không gian, trái bổ phải chém, bởi vì cô đã xuất hiện một đầu thông mạch, lực công kích và tốc độ đương nhiên mạnh hơn lần trước không ít, rất nhanh dưới chân liền xuất hiện rất nhiều thi thể dơi hút máu bị chém thành hai nửa.
A Lê cùng với cô dựa lưng vào nhau, hai bàn tay đều xiết chặt ngón trỏ luân phiên búng ra, bây giờ Lâm Tịch đã triển khai toàn bộ tinh thần lực, đương nhiên có thể cảm ứng được mỗi lần A Lê búng ra ngón tay, đều sẽ có một cơn gió lớn như lưỡi dao chém về phía những con dơi kia, vậy mà lực sát thương so với dao găm của Lâm Tịch còn lớn hơn.
A Lê nhỏ giọng nói: "Đi về phía góc tường."
Lâm Tịch lập tức hiểu rõ ý đồ của A Lê, bây giờ coi như hai người là lưng tựa lưng, vẫn bị vây quanh ba trăm sáu mươi độ như cũ, nếu dựa vào góc tường, bề mặt công kích lập tức rút lại thành một phần tư so với ban đầu, tình thế của hai người chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, không còn không được thư giãn dù chỉ trong chốc lát như vậy, hơn nữa cứ như vậy đại quân dơi hút máu nhất định càng thêm dày đặc, đối với bọn họ tự nhiên có rất nhiều chỗ tốt.
A Lê đột nhiên tăng lực công kích về phía Lâm Tịch, hai người dắt tay cùng nhau dần dần mở ra một khe hở chậm chạp đi về phía góc tường cách đó không xa.
Kết quả vừa di chuyển ra khoảng cách chừng một mét, đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu sắc bén và thô ráp dị thường, đám dơi thế mà cũng thay đổi đội hình, bổ sung khe hở kia không nói, Lâm Tịch bên này đột nhiên bay tới rất nhiều con dơi, khiến áp lực của cô tăng gấp bội, đúng là nửa bước khó đi.
Rõ ràng là đối phương phát hiện ý đồ của bọn họ, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó, ngăn chặn hành động của hai người.
Đậu má.
Lâm Tịch muốn mắng người, bây giờ súc sinh đều thông minh như vậy?
Cô nghĩ đến vài tiếng kêu khó nghe trước đó, cảm thấy trong đám dơi này chắc chắn cũng có một con thông minh nhất phụ trách chỉ huy, nhớ rõ lúc lão già kia rời đi đã nói "Bức nô" gì đó.
Lâm Tịch vừa không ngừng giết dơi vừa dùng tinh thần lực rà quét, quả nhiên phát hiện trong góc mái nhà, một con dơi lớn hơn những con dơi hút máu này ít nhất gấp năm lần đang lẳng lặng ở đó.
Nếu so với cáo bay khổng lồ chắc chắn không tính là gì, nhưng nếu như dơi hút máu đều là con hàng này, nói có thể bắt người Lâm Tịch cũng sẽ tin tưởng.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, nhưng bởi vì dùng tinh thần lực cảm giác, Lâm Tịch vẫn có thể phát hiện được hai mắt sáng rực của súc sinh kia đang nhìn chằm chằm trận chiến bên này.
Bắt giặc bắt vua trước.
"Yểm hộ tôi một chút." Lâm Tịch thấp giọng nói với A Lê.
Sau đó cũng mặc kệ phản ứng của A Lê, trực tiếp vận dụng một nửa tinh thần lực hóa thành tinh thần gai lao tới con hàng kia.
Một tiếng hét thảm có phần tựa như tiếu kêu của con người truyền đến, sau đó con dơi ứng thanh mà rơi, Lâm Tịch không do dự nữa, hung hăng phóng dao găm trong tay về phía con dơi kia.
Tiếng kêu thảm thiết như trong dự liệu cũng không có truyền đến, lại là lão già lưng gù tuổi già sức yếu đi mà quay lại kia, bắt được dao găm của Lâm Tịch.
Chẳng qua Lâm Tịch gần như đã dùng toàn bộ khí lực, một kích ắt phải trúng, đánh trúng mục đích hẳn phải chết, lão già kia mặc dù bắt được dao găm, lại bị lực lượng mạnh mẽ này mang theo lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Ông ta mặc dù thành công ngăn cản Lâm Tịch giết chết con dơi kia, lại không thể ngăn cản chuyển động rơi tự do của nó, con dơi kia "Bịch" một tiếng rơi xuống đất, tỉnh lại từ trong trạng thái choáng váng vì bị tinh thần gai của Lâm Tịch công kích, phát ra một tiếng rên đau đớn.
Giọng nói lão già trở nên lạnh lẽo: "Hai vị đúng là có bản lĩnh, xem ra là lão già ta đã sai, đúng là nhìn lầm."
"Bức nô, thu lại đám nhóc của ngươi đi, thương vong quá nặng sẽ hỏng chuyện của chủ nhân." Lão già nói với bóng đen trên mặt đất.
Kế tiếp Lâm Tịch nghe thấy một tiếng kêu truyền đến, những con dơi kia đều ngoan ngoãn bay đến bên cạnh thứ tên là "Bức nô" kia.
Lúc này chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra, chỉ thấy vóc người con dơi lớn vốn nằm trên mặt đất kia càng lúc càng lớn, dần dần biến thành hình dạng một người..
Mẹ nó, đó chính là một người!
Mà tất cả dơi hút máu thì nhanh chóng bay tới đều treo ngược ở trên người tên đó, cánh dơi gắt gao bao trùm thân thể nho nhỏ như một con chuột, giống như một đống đồ trang sức bằng quả xoài treo đầy trên người.
Lâm Tịch trông thấy mắc chứng buồn nôn, chứng sợ hãi đông đúc đều phải phạm vào.
Theo bước chân lão già đến gần, bên cạnh đột nhiên truyền đến lực lớn, là A Lê kéo cô ra phía sau.
Lâm Tịch:. A Lê bé bỏng, nếu yêu cầu tôi yếu đuối trốn ở phía sau cô, lấy thể tích trước mắt đến xem..
Thần thiếp làm không được đâu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lê căng chặt, là sự nghiêm túc chưa từng có: "Cô vừa tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, khôi phục chút đi, lão già này giao cho tôi trước."
"Lão già này thật sự không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà anh ta có thể tìm được loại huyết nô như các người, ta vẫn thực sự đánh giá thấp anh ta rồi."
Lâm Tịch đột nhiên giật mình, lão già thần bí này vậy mà quen biết Morrison? Nhưng huyết nô lại là thứ gì?
Nếu A Lê đã tràn đầy tự tin như vậy, Lâm Tịch dứt khoát ngồi xếp bằng, vận hành cỗ nhiệt lưu trong thân thể chậm rãi chữa trị thân thể mỏi mệt.
Mà hai tay A Lê bắn liên tục, chỉ nghe tiếng "Leng keng" không ngừng bên tai, vậy mà mơ hồ có tiếng leng keng của kim loại truyền đến, mà lão già thì lông tóc không thương.
Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam sao?
Lâm Tịch vừa định nhắc nhở A Lê, trong tiểu thuyết võ hiệp, loại công phu khổ luyện giống cái lồng này tương đối kín đáo, có thể công kích đôi mắt, yết hầu, trứng trứng và các bộ phận khác, lão già đã bỗng nhiên xông đến, duỗi ra một cánh tay cứng rắn vung mạnh tới chỗ A Lê.
Lâm Tịch vốn cho rằng <> của A Lê đã đủ biến thái, kết quả lão già này lại đem chính mình luyện thành vũ khí hình người, cánh tay kia mang theo tiếng gió gào thét, đập xuống mặt A Lê, uy lực tuyệt đối mạnh hơn gậy gỗ gấp trăm lần.
Khí công của lão già đương nhiên lợi hại, tốc độ cũng vô cùng mau lẹ, nhưng tốc độ nhanh chưa chắc độ nhạy cao, về mặt thân pháp, rõ ràng thiếu sót rất nhiều.
A Lê cúi người xuống xuyên qua dưới nách ông ta, bay lên dùng một chân đá vào đùi lão già.
Kết quả lão già dường như không phát hiện gì tùy ý A Lê hung hăng đá trúng, ngược lại là A Lê "Ai u" một tiếng.
Lâm Tịch phát hiện thân pháp lão già không nhạy bén cũng không sao cả, người ta chịu đòn được!
"Đá trứng trứng của ông ta." Tịch hèn mọn rốt cuộc nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Lão già nghe vậy, dường như quê quá hóa khùng, vậy mà bỏ qua A Lê bổ nhào tới chỗ Lâm Tịch.
A Lê khập khiễng theo sát đằng sau, vào lúc cực kỳ nguy cấp hai ngón tay lập tức bắn ra, một cái chỉ thẳng sau gáy, một cái thì chỉ về phía lão già..
PP.
Không có cách, hiện tại người đối mặt lão già chính là Lâm Tịch, đao gió cô ấy bắn ra không biết rẽ hướng!
Lâm Tịch "Chợt" đứng lên, điều động nhiệt lưu bảo vệ toàn thân, kết quả lão già đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, dừng lại bước chân: "Ồ? Khí tức Lang tộc? Các người rốt cuộc là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.