Chương trước
Chương sau
Cha con cùng nhau lên chức, ban thưởng không ít vải vóc, tranh chữ trân quý, tiếp theo Hoàng đế ở lại qua đêm, không phải là không có người đố kỵ, đương nhiên các nàng cũng vui vẻ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.
Trong nháy mắt An Ngưng Tuyết từ đỉnh cao rơi xuống đáy một lần nữa.
Sau khi An Ngưng Tuyết bị đánh mười hèo Sở Dịch mới biết bởi vì ngày đó hắn ta vội vàng rời đi gây ra phản ứng dây chuyền, nữ nhân hắn ta yêu thương lại bị những độc phụ trong hậu cung bắt nạt.
Hơn nữa khiến người giận sôi nhất chính là lần này bởi vì Lãnh Thục phi đánh người Trình quý phi trước, người của Ngưng Tần đi tìm Lãnh Thục phi xin giúp đỡ, nàng thế mà mượn cớ tránh ra ngoài!
Thật sự là uổng phí lòng tốt của An Ngưng Tuyết khi đi làm bạn với nàng mỗi ngày.
Nguyên nhân của sự việc là sau khi An Ngưng Tuyết tấn vị thị tẩm, không có đi thỉnh an Trình Quý phi.
Nói đến hậu cung của vị Hoàng đế Sở Dịch này, cung quy tương đối lỏng lẻo.
Bởi vì Tiên Thái hậu đã sớm không còn nữa, Tiên Hoàng có nhiều con, hầu như những tần phi kia đều được các Hoàng tử đón xuất cung đi dưỡng lão.
Chưa sinh hạ con nối dõi chỉ có một vị Thường tại được Tiên Hoàng lâm hạnh lúc về già, vị phân quá thấp, chỉ tìm một thiên điện ở gần lãnh cung sống đến cuối đời, cũng không cần nhóm tần phi của Tân Hoàng để ý tới.
Về phần bản thân Sở Dịch, trước mắt hậu vị trống không, chỉ có hai vị phi tử danh không chính ngôn không thuận xem như đại boss của toàn bộ hậu cung.
Từ lúc Lãnh Thục phi bị vả miệng vào lần trước, cũng không biết có phải nàng bị Trình Quý phi đánh sợ rồi hay không, từ đầu đến cuối không có chạy ra gây sóng gió.
Tối thiểu ở bên ngoài, không tiếp tục có bất kỳ xung đột nào với Trình Quý phi.
Cũng không biết nàng phát bệnh thần kinh gì, bây giờ vậy mà thỉnh thoảng sẽ đến thỉnh an Trình Quý phi.
Bản thân Trình Quý phi đang xử lý công việc của toàn bộ hậu cung, đối mặt Lãnh Thục phi thông minh như thế, cũng hết sức hài lòng, bởi vậy khoảng thời gian này mặt ngoài hậu cung vẫn luôn gió êm sóng lặng.
Kỳ thật chuyện thỉnh an này, đều là người muốn gia nhập vào đảng Trình Quý phi chủ động tiến đến, cũng không có quy tắc nào yêu cầu nhất định phải đi thỉnh an một vị phi tử.
Dù ngươi lại được sủng, chưa chấp chưởng Phượng ấn, cũng không phải là Hoàng hậu chân chính.
Đây cũng chính là chiêu tổn hại An Ngưng Tuyết xuất ra, để nàng ta mượn vị trí hữu danh vô thực này làm việc, như vậy sẽ sinh ra rất nhiều mâu thuẫn giữa các cung phi.
Sau ngày An Ngưng Tuyết tấn vị, Lâm Tịch "Tâm huyết dâng trào" đi tới Phúc Hi cung.
Nàng không cần hành lễ với Trình Quý phi. Chỉ cần đi tới, Trình Uyển Thu liền xem như một kiểu âm thầm thần phục, những người kết thành một đảng với nàng ta tự nhiên cũng sẽ dùng chuyện này đến nịnh bợ Trình Uyển Thu.
Ngày hôm nay cũng thật sự đúng dịp, hầu như tất cả mọi người trong hậu cung đều tề tụ trong Phúc Hi cung, chỉ thiếu một mình An Ngưng Tuyết.
Thật ra những người này đến, đều là ôm mục đích tìm hiểu tin tức mới không hẹn mà tới.
Đáng giận là người cười thì ít còn cười chê thì rất nhiều.
Đã tấn phong lại được nhận sủng, sao có thể không khiến nhóm cung phi bị bỏ bê hồi lâu ước ao ghen tị đủ kiểu? Không ngờ lại phong hồi lộ chuyển, nghe nói là chọc giận Hoàng Thượng, bị chán ghét rồi vứt bỏ, toàn thể cung phi tự nhiên thích chạy loạn, cần phải đi giao lưu một phen.
Trong lúc đó Hứa Tài tử bị Hoàng đế lâm thời chộp tới tăng ca nhận được rất nhiều lời chúc mừng cộng thêm châm chọc khiêu khích.
Khuôn mặt Hứa Tài tử bị những người này nói giống như một mảnh vải đỏ chót, tính tình nàng ta trời sinh thành thật chất phác, mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Lâm Tịch ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút nhàm chán.
Nữ nhân cổ đại thật sự rất thảm.
Coi như các nàng đều là cẩm y ngọc thực, là quý nữ được người hầu hạ, vẫn như cũ chỉ là một con cờ để từng gia tộc cân nhắc lợi ích mà thôi.
Dù trở thành nữ nhân của Hoàng đế cửu ngũ chí tôn trên long ỷ, lại có thể như thế nào đây?
Còn không phải là một tiểu lão bà phụ thuộc? Dương Quý phi lại như thế nào rồi hả? Triệu Phi Yến ra sao?
Đáng tiếc nghĩ như vậy, chỉ có nàng, một người chấp hành vốn đến từ vị diện hiện đại.
Lễ giáo phong kiến tẩy não thật sự quá thành công, những nữ tử đáng thương này cũng không có ý thức được kỳ thật bản thân mình đã sa sút đến trong bụi bặm rồi, hơn nữa còn phải ở trong bụi bặm này nghĩ biện pháp dẫm người khác xuống thấp hơn.
Nói không chừng có một ngày, nàng đem những người này cứu vớt từ trong lồng giam ra ngoài, ngược lại mắng nàng hận nàng là những người này đi.
Một giọng nữ tương đối bén nhọn cắt ngang suy nghĩ viển vông của Lâm Tịch: "Thục phi nương nương, nghe nói Ngưng Quý nhân.. Ngưng Tần vốn là biểu tỷ của người."
Là Vu Tần, chó săn số một của Trình Quý phi, vốn chỉ là một Quý nhân, am hiểu nịnh nọt, tự nguyện làm vũ khí cho Trình Uyển Thu sử dụng, chỉ vì đổi một chỗ cắm dùi cho chính mình trong hậu cung.
Cho nên? Lâm Tịch nghiêng đầu nhìn nàng ta, đợi đoạn tiếp theo.
"Ngưng Tần này cũng không chiếu cố tỷ muội của mình một chút, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, coi như nàng ta không có hầu hạ Hoàng Thượng tốt, có thể đi tìm Thục phi nương nương mà!"
Vu Tần vừa dứt lời, trên mặt đã ăn hai cái bạt tai cùng lúc, đánh nàng ta đau đến mức mắt bốc kim quang, suýt chút nữa trẹo cổ.
Phảng phất vừa rồi không phải nàng đánh người, Lâm Tịch ôn tồn, trên mặt mang theo nụ cười vô hại: "Ngươi quá phận rồi, Vu Tần. Lại nói, trong hậu cung này, không phải đều là tỷ muội sao? Người nào lại là người ngoài, ngươi đến nói một chút thử xem?"
Hậu cung loạn hay không, lão tử định đoạt.
Đừng mẹ nó cho rằng lão tử chủ động tới xem chủ tử của ngươi, ngươi liền có thể được đà lấn tới.
Trình Uyển Thu không nghĩ tới nàng nói động thủ liền động thủ, một lời không hợp liền đánh người của nàng ta ngay tại Phúc Hi cung, biểu hiện trên mặt cũng khó coi.
Chẳng qua lần này Lãnh Ký Du người ta quả thật chiếm lý, thái độ lấy hạ phạm thượng của Vu Tần nên bị đánh, huống chi nói những lời kia mặc dù là muốn đem chiến hỏa đốt tới trên người Ngưng Tần, nhưng cách nói thật sự quá không có trình độ.
Chẳng khác gì là cầm mặt mình đưa cho người ta đánh.
Ả Vu Tần ngu xuẩn này đã quen làm mưa làm gió bên trong Phúc Hi cung, vậy mà xem Lãnh Thục phi như những tần phi dễ bắt nạt kia, cũng nên cho nàng ta chút tỉnh táo, miễn cho về sau gây họa cho chính mình.
Bởi vậy mặc dù sắc mặt Trình Uyển Thu không tốt, nhưng lại cứng rắn đè xuống khẩu khí này.
Lâm Tịch thản nhiên đứng dậy, nói cáo từ với Trình Uyển Thu, quay người đi ra phía ngoài, đi đến trước mặt Vu Tần tạm dừng một chút, nhìn hai gò má sưng đỏ của nàng ta, mang theo giọng điệu thi ân cao cao tại thượng nói: "Lần này ngươi mạo phạm, bản cung tạm thời nhớ kỹ, ngày sau nếu dám tái phạm, hai tội cùng phạt!"
"Ta thấy thủ đoạn quản lý hậu cung của Quý phi tỷ tỷ ngươi, cũng chỉ có như vậy."
Chạy tới ngoài cửa, giọng nói vẫn nhẹ nhàng đi vào rõ ràng như cũ.
Trong mắt Trình Uyển Thu lập tức lộ ra hung quang.
Đánh người của ta, phủi mông một cái liền rời đi sao?
Chén trà trong tay đập ầm ầm trên bàn, làm bắn ra không ít nước trà, giọng nói của Trình Uyển Thu như ép từng chữ từ trong kẽ răng ra ngoài: "Đi gọi Ngưng Tần tới đây cho bản cung!"
Lâm Tịch vô cùng lả lơi lắc lắc vòng eo thon trở lại Dục Tú cung, Tảo Tình một mặt đắc ý vỗ tay lớn tiếng khen hay: "Lần này nương nương hả giận rồi! Để cho các nàng biết, mặc dù nương nương không quản sự, cũng không phải sợ Trình.."
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Vãn Thúy bịt miệng.
Vãn Thúy nhìn nàng ta bằng ánh mắt trách cứ, lại vội vàng nhìn trái phải một chút: "Bệnh không biết che đậy miệng này của ngươi lúc nào mới có thể thay đổi? Trong cung này, cũng không phải đều là người của ta, đừng không có việc gì tìm phiền toái cho nương nương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.