Trận này Thiên Long Bang sống mái với nhau, lấy kết cục lưỡng bại câu thương kết thúc.
Lâm Tịch và Lưu Đoan chia ra hành động, lật tung hang ổ của cả hai bên, nên cầm cầm, nên đập đập, khi người Tiểu Lưu thôn xuất hiện tại Thu số bốn, hai bên đã chiến người ngã ngựa đổ, cá chết lưới rách.
Trông thấy thôn dân Tiểu Lưu thôn ngồi phía trên hơn ba mươi con muỗi to súng ống đầy đủ đột nhiên xuất hiện, Cảnh Thạc và Tôn Long khóc không ra nước mắt.
Vật cưỡi là của chúng ta, vũ khí là của chúng ta, đứng trên địa bàn của chúng ta còn muốn giết người của chúng ta.
Có một câu MMP không biết có nên nói hay không.
Cảnh Thạc vết thương chồng chất mắt thấy đại thế đã mất, lập tức hướng Lâm Tịch quy hàng: "Minh Trung Nguyên, trước kia ân ân oán oán cũng không cần nói ai đúng ai sai, tôi là dị năng hệ lôi hiếm có cộng thêm dị hóa thằn lằn, chỉ cần chữa khỏi cho tôi, về sau tôi nhận anh làm đại ca."
Một cánh tay của Tôn Long đã bị đứt lìa do Cảnh Thạc hóa thân thành thằn lằn kéo xuống, cả người giống như mới ngâm từ trong biển máu, anh ta cố nén đau đớn, trào phúng nói: "Lời này của mày nghe sao mà quen thuộc, lúc mày vừa đến cậy nhờ tao hình như cũng nói như vậy."
Tôn Long ngược lại vẫn như cũ duy trì bản sắc kiêu hùng của xã hội đen: "Minh Trung Nguyên, tôi tính kế anh, hiện tại anh cũng tính kế tôi, tài nghệ không bằng anh, được làm vua thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441292/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.