Đợi đến khi Lâm Tịch chậm rãi tỉnh lại, đã nhìn thấy Minh Tử đang ở trước giường, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng nhìn mình chằm chằm.
Lâm Tịch bất giác vuốt vuốt đầu, loại kịch liệt đau nhức này thực sự quá mẹ nó khiến người khó quên, so với khai thông kinh mạch trong thế giới Vũ Đồng còn đau đớn hơn, nhưng Lâm Tịch mơ hồ cảm thấy tinh thần lực của mình giống như có chút tăng lên so với lúc trước, chẳng lẽ thăng cấp, nhất định phải triệt để tiêu hao đến cực hạn mới có thể tăng lên?
Thấy Lâm Tịch tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Tử lập tức không còn u ám, xán lạn như hoa xuân, con ngươi phủ kín tơ máu sáng lóng lánh nhìn Lâm Tịch: "Anh, anh cảm thấy thế nào?"
"Về sau không có việc gì đừng khóc, nhìn xấu quá." Giọng nói Lâm Tịch mang theo khàn khàn.
Minh Tử bĩu môi, nghiêng đầu đi làm bộ tức giận.
"Anh đã ổn rồi, không sao." Lâm Tịch nói: "Bởi vì không gian của em đến từ vòng tay của mẹ, không giống với dị năng bản thân tiến hóa ra, cho nên nhất định không cần cho bất luận kẻ nào biết, miễn cho bị người ngấp nghé."
Minh Tử gật đầu, anh trai vốn là như vậy, đồ tốt lưu cho cô bé, nguy hiểm lại lưu cho chính mình.
Mặc dù cha mẹ đều đi, nhưng lại lưu cho cô bé một người thân tốt nhất là anh trai. Minh Tử cảm thấy mặc dù đang ở tận thế, nhưng xưa nay anh trai không để cô bé bị đói bị đông lạnh, luôn dốc hết toàn lực để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441290/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.