Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch vung ra một cỗ thi thể, thả cây tơ hồng được mệnh danh là "Đường Tăng" ra ngoài, con hàng này lập tức duỗi thân dùng dây leo gắt gao bám lấy nó.
Xét thấy khi còn sống nó đã từng có thân hình khổng lồ tới ba km, Lâm Tịch hạ lệnh không cho phép nó lan tràn ra khỏi gian phòng này, không cho phép quấy rầy cô ngủ và không cho phép phá hủy bất kỳ vật gì, sau đó nhắm mắt tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, buổi sáng đối với người bình thường mà nói, đều là một thời khắc rất đẹp.
Tia nắng ban mai yếu ớt, màn cửa sổ mờ ảo lộ ra ánh sáng nhu hòa, kết thúc cả đêm yên giấc, ngủ một giấc thật ngon rồi mở to mắt, hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng..
A, thế giới này tốt đẹp như thế!
Sau đó ngươi phát hiện mẹ nó trong mùa hè gay gắt là một mảnh băng thiên tuyết địa, mẹ ơi, tận thế rồi.
Thế này cũng coi như xong, bên cạnh thế mà còn nằm một bộ thi thể bị ngươi mang người cùng nhau giết chết hôm qua, mặt không biểu cảm, tròng mắt màu vàng sáng mở to vô cảm nhìn chằm chằm ngươi..
A! Thế giới này kinh dị như thế!
Dù Lâm Tịch đã trải qua hơn n vị diện, vẫn bị giật nảy mình như cũ!
MMP!
Một tiếng "Cứu mạng!" Sắp thốt ra, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện trong đôi mắt màu vàng sáng kia, có một sợi tơ mỏng vàng sáng uốn lượn mà xuống, như một nhóm nước mắt màu vàng từ hốc mắt chảy ra, tiếp tục lại một cây, lại một cây..
Má nó!
Hình tượng này ai nhìn cũng thấy buồn nôn.
Có khả năng cô vào tận thế giả.
Đây mẹ nó tuyệt đối là vị diện linh dị!
Đôi chân dài của Lâm Tịch vừa sải bước xuống giường đất, thi thể kia lấy tư thế cực kỳ quỷ dị đi lại, theo sát phía sau.
Tuyệt đối so với Trùng vương chiếm dụng dụng thân thể con người bên trong <> đi lại còn ách.. Tươi mát thoát tục.
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch nhìn ba cây vẫn kéo dài sợi tơ mỏng xuống phía dưới, trong đầu linh quang lóe lên, mẹ kiếp, con hàng này không phải là Đường Tăng sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch không nói hai lời, giơ một chân đạp thi thể ngã lăn, chính là đơn giản thô bạo như vậy!
Thi thể kia giống như chưa tỉnh, cho dù bị đạp chỉ ngửa mặt lên trời, vẫn như cũ yếu đuối không xương đung đưa tứ chi, như là hải quỳ hoặc sứa hoặc là bạch tuộc.
Lâm Tịch dùng tay chỉ thi thể: "Đường Tăng, ta cảnh cáo ngươi, lúc lão tử ngủ, không được dùng khuôn mặt buồn nôn kia của ngươi quay về phía ta!"
Đường Tăng không biết cảm xúc của Lâm Tịch, chỉ truyền tới tâm tình vui vẻ dao động, hiển nhiên là ăn uống no đủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tịch lần nữa từ trong nhập định tỉnh dậy, ừm, không có trông thấy khuôn mặt kinh dị kia của Đường Tăng, cô rất hài lòng, nhưng phía sau truyền đến cảm giác khác thường nhắc nhở cô, con hàng này ở phía sau.
Quay đầu quả nhiên trông thấy một gương mặt đờ đẫn, ở vị trí đôi mắt vẫn như cũ là dây leo vàng sáng chiếm lấy, quả thật không có đối mặt cô, rất nghe lời!
Ha ha..
Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy hoa cúc xiết chặt.
Một ngày mới, mới MMP.
Thời tiết đã dần dần trở nên ấm áp, toàn bộ thế giới giống như đều sống lại, Đường Tăng giống như một con hải quỳ to lớn bao quanh Tiểu Lưu thôn.
Biết được thứ khiến người ta sợ hãi này về sau sẽ là gác cổng trung thành nhất của thôn, toàn bộ người Tiểu Lưu thôn đều kiêu ngạo.
Bảo vệ cửa này rất mạnh mẽ, vĩnh viễn không ngủ không nghỉ, vĩnh viễn sẽ không tổn thương bất kỳ một người dân nào của Tiểu Lưu thôn, Lâm Tịch đã ra lệnh, mọi thứ đi đường bằng hai chân, cô không hạ lệnh kiên quyết không cho phép ăn, còn lại, trước mắt tùy ý.
Đừng nói vật gì to lớn, ngay cả côn trùng trên mặt đất con hàng này cũng sẽ không bỏ qua.
Chẳng qua sau một giai đoạn, Lâm Tịch liền khổ não, mỗi ngày con hàng này lại bắt đầu nói dông dài "Đói, đói, đói."
Lâm Tịch cảm thấy con hàng này biết làm thơ rồi.
Tiểu Lưu thôn đã bắt đầu sử dụng đèn điện chiếu sáng, Lâm Tịch âm thầm may mắn lúc trước mua không ít bình ắc-quy, khiến người ta bi thương chính là trước mắt toàn bộ Tiểu Lưu thôn chỉ có một cục cưng Lưu Hàng là dị năng hệ lôi, bây giờ người cả thôn gọi đùa Lưu Hàng là Quang Minh Tả Sứ.
Cứ việc mỗi ngày cậu nhóc mệt đến không thở ra hơi, ngày hôm sau vẫn tinh thần phấn chấn cố gắng dự trữ lôi điện như cũ.
Đừng thấy Lưu Hàng còn nhỏ tuổi, bây giờ đã là một trong ba dị năng giả cấp hai tại Tiểu Lưu thôn.
Bọn họ thăng cấp tạm thời cũng không có bí quyết gì, chẳng qua mỗi ngày một ly nước linh tuyền, cộng thêm không ngừng sử dụng dị năng cho đến khi hoàn toàn hao hết, sau đó lại dùng phương pháp Lâm Tịch truyền thụ chậm rãi khôi phục dị năng, vòng đi vòng lại.
Bây giờ Tiểu Lưu thôn đã có khoảng hai mươi người có được dị năng, cộng thêm người đàn ông chó đen Phàn Mãnh, còn có Vương Điềm dị năng hệ chữa trị gia nhập sau.
Trải qua hệ thống huấn luyện đặc biệt của Lưu Đoan, Lâm Tịch quyết định mỗi ngày lưu ba người ở trong thôn trực ban, những người còn lại bắt đầu đi săn ở gần đó.
Không hiểu sao lại có loại cảm giác trở lại xã hội nguyên thuỷ.
Ra ngoài đi săn tự nhiên là vì cho các thôn dân tăng lên kinh nghiệm thực chiến, thế giới này không có khả năng mãi mãi yên bình như vậy.
Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nếu như quả thật có mãnh thú biến dị siêu cấp lợi hại gì đó hoặc là.. Cây tùng trên đỉnh núi kia đột nhiên muốn xuống đây đi dạo một chút, nếu như Tiểu Lưu thôn vẫn luôn bảo trì sức chiến đấu như trước kia, đoán chừng diệt vong cũng là chuyện sớm hay muộn.
Hơn nữa tận thế, nguy cơ không chỉ đến từ những động, thực vật biến dị này, còn có con người.
Chỉ cần nơi có người, mãi mãi cũng sẽ có phân tranh, mãi mãi cũng sẽ có dã tâm và giết chóc.
Ở đâu cũng có những chiến đội có ưu thế hơn bọn họ, không tranh thủ tăng lên thực lực của mình, tương lai không phải bị xâm chiếm từng bước thì chính là bị tiêu diệt.
Lâm Tịch vĩnh viễn sẽ không cảm thấy đắc chí về việc cô có thể hoàn toàn điều khiển toàn bộ thế giới bằng cách biết trước một phần cốt truyện, An Tiểu Kha không phải cũng trùng sinh? Chắc chắn sẽ có đủ loại nhân tố không thể khống chế xuất hiện, mà cô rõ ràng mình là người chấp hành không có vầng sáng như nhân vật chính, sẽ không được quá nhiều ưu đãi từ vị diện.
Lần nữa gõ vang cho mình một hồi chuông cảnh báo, mỗi vị diện đều không chỉ một vị thế giới chi tử, đáng tiếc khả năng là người ủy thác của cô cực kỳ bé nhỏ, bằng không cô cũng không có những nhiệm vụ này.
Không có mệnh Công chúa, cũng đừng có bệnh Công chúa, càng đừng có mộng Công chúa.
Cô vẫn tiếp tục khổ tâm khổ gân cốt là được.
Ưu điểm thứ hai khi đi săn chính là quét sạch cảnh vật xung quanh, tiêu diệt nguy hiểm ở trạng thái mới nảy sinh.
Một con thú hoặc là thực vật biến dị cấp một, dễ đối phó hơn so với cấp hai.
Lâm Tịch biết, tận thế còn có một biện pháp tăng lên dị năng, chính là ăn những người hoặc là động, thực vật tiến hóa thành công với số lượng lớn.
Bởi vì sau khi giống loài tiến hóa, trong thân thể sẽ có được rất nhiều dị năng, đẳng cấp càng cao, hiệu quả sau khi ăn vào càng tốt.
Lâm Tịch không khỏi nổi một trận ác hàn, chẳng lẽ nói người cũng có thể thông qua ăn người tiến hóa để tăng lên năng lực? Vậy thế giới này quả thực là quá đáng sợ có được hay không?
Thử nghĩ một chút, khả năng trước một khắc vẫn là đồng đội cùng nhau trông coi, sau một khắc một người nào đó liền thành đồ ăn trong mâm một người khác..
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn nôn. Người, bọn họ chắc chắn sẽ không ăn, cho dù dị năng tăng lên nhanh chóng, Lâm Tịch cũng sẽ không lựa chọn phương pháp như vậy, đây là ranh giới cuối cùng của cô.
Chẳng qua bắt đầu ăn những động vật và thực vật dị hóa kia, cô không có áp lực tâm lý chút nào, đây cũng là chỗ tốt của việc ra ngoài đi săn.
Hơn nữa cô hi vọng trong quá trình săn thú, có thể lại thu một ít tiểu đệ như Đường Tăng để mở rộng đội ngũ của mình, dù sao các thôn dân Tiểu Lưu thôn vẫn lấy già yếu tàn tật chiếm đa số, chiến lực rất đáng lo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.