Chương trước
Chương sau
Lâm Tịch bước nhanh đến chỗ cây tơ hồng kia, trông thấy thứ này vẫn chưa phát sinh biến hóa gì, vẫn như cũ giống một đống cỏ dại khô héo bị đốt cháy khét không có chút sức sống nào.
Nhưng mà..
Lâm Tịch nghi ngờ, tia dị năng kia vẫn còn dao động, bồi hồi ngay tại đống "Thi thể" của cây dây tơ hồng này, trong lòng Lâm Tịch hơi động, có lẽ, cô có thể thử một chút?
Cảm ứng được tia dị năng dao động kia đang nhanh chóng suy giảm, Lâm Tịch nhanh chóng cắn nát ngón giữa, vội vàng vẽ lên một chữ "Sinh" trên "Thi thể" cây dây tơ hồng kia, theo máu xâm nhập, ở vị trí trung tâm đống đen sì rách nát kia đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đỏ cực nhỏ, tia sáng đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, tại thân thể cây dây tơ hồng vốn khô héo kia có một cây nhỏ hơi khôi phục chút sức sống, bước đầu tiên đã thành công!
Yes!
Lâm Tịch lại nặn máu tươi từ vết thương, trước khi dị năng trở nên tán loạn tiêu hao gần như không còn nhanh chóng vẽ chữ "Cấm," tiếp tục lấy tay nhẹ nhàng dùng dị năng bọc chữ cấm rồi đặt lên dây leo nhỏ bé từ màu khô vàng biến thành vàng sáng.
Trong lòng Lâm Tịch yên lặng cầu nguyện, tuyệt đối không được tán loạn! Tuyệt đối không được!
Đợi khoảng chừng một phút, một cỗ cảm ứng tâm thần yếu ớt mới truyền tới: Đói..
Lâm Tịch phát hiện cây tơ hồng vốn cao khoảng một mét bây giờ chỉ còn một khối lớn cỡ lòng bàn tay, chỉ có ba sợi dây leo mềm oặt buông thõng, thoi thóp.
Đói?
Ngươi có thể ăn cái gì?
Đống vũ khí bị thân thể to lớn của đám dây leo bao phủ lộ ra theo sự xuất hiện của bản thể nó, đã bị người dân Tiểu Lưu thôn tập hợp lại một chỗ, chỉ để lại mấy cỗ thây khô trên mặt đất, nhìn vô cùng thê thảm, miệng há to đều có dấu vết bị dây leo siết qua, chắc hẳn đều bị hút khô máu thịt mới có thể như vậy.
Lâm Tịch đang chuẩn bị mang theo tiểu đệ mới do mình dùng Tử Chú Thuật thu được đi ăn cơm, phía trước truyền đến hai tiếng kinh hô cùng một hồi dị năng dao động, có người đang sử dụng dị năng chiến đấu!
Lâm Tịch không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy đám người Tiểu Lưu thôn nhìn qua bãi đất trống cách phía trước không xa, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt đất ngoại trừ mấy cỗ thi thể, cái gì cũng không có nha!
Vẻ mặt Lâm Tịch đầy nghi ngờ nhìn về phía Lưu Đoan.
Giọng nói người đàn ông to con xuất thân từ lính đặc chủng này lại có chút run rẩy: "Giống như là một đống máu thịt không có da, ngọ nguậy, ăn xong thi thể người phụ nữ kia, sau đó tiến vào trong lòng đất biến mất. Một đống thịt rất lớn, một khối lớn chừng mấy chục cân, thực buồn nôn, rất kinh khủng, nơi này không nên ở lâu, đi nhanh đi."
Lâm Tịch vung tay lên, lấy mấy cỗ thi thể còn lại trên mặt đất, lại đem toàn bộ súng đạn thu hoạch được trong lần này cất vào lỗ đen, mang theo dị năng giả hệ chữa trị gọi là Vương Điềm kia cùng nhau ngồi trên lưng chó đen và báo gấm, dùng hết tốc độ tiến về phía trước trở về thôn.
Lúc đi ngang qua Lý gia câu, đám người không khỏi thổn thức một hồi, Lý gia câu đã biến thành một lò sát sinh, khắp nơi đều là xác người và động vật tàn tạ không được đầy đủ, vết máu đã biến thành màu đen, trong không khí truyền đến mùi hôi. Giờ khắc này toàn bộ người dân Tiểu Lưu thôn không khỏi cảm kích nhìn về phía Lâm Tịch và Lưu Đoan, nếu như bọn họ không đến, chỉ sợ Tiểu Lưu thôn cũng có kết cục như thế này.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến con chuột lớn biến dị xuất hiện lần đầu tiên, một con chuột lớn như vậy, đoán chừng toàn thôn đều không đủ nó ăn mấy ngày.
Luồng không khí lạnh còn chưa hoàn toàn đi qua, nhân loại đã rơi xuống từ đỉnh chuỗi đồ ăn, trở thành đối tượng đi săn của những loại biến dị kia và ma hóa chủng.
Lâm Tịch quay đầu nhìn thoáng qua cây tùng gần như cao đến tận mây trên núi, trong lòng cũng không khỏi cảm khái, vốn dĩ cây tùng này chỉ có thể cao hơn ba mươi mét, bây giờ biến dị, sợ không phải hơn trăm mét rồi. May mà vật to lớn như vậy không thể di chuyển, nếu không chẳng biết bao nhiêu người sẽ gặp tai ương?
Nếu như không phải hiện giờ mình đang sinh tồn ở nơi này, Lâm Tịch rất khó tưởng tượng một thế giới như vậy: Con người thân cao nhiều nhất hai mét có thể biến thân thành động vật hoặc là thực vật cao vài thước, thực vật có thể ăn người và rất nhiều động vật, con gián nho nhỏ sẽ trở nên to lớn giống như gà mái, hơn nữa cực kỳ có tính công kích.
Một thế giới kỳ quái như vậy, muốn dựa vào lực lượng bản thân sống sót, sợ rằng sẽ rất khó, thật may mắn lúc trước chính mình nhất thời nổi lòng tốt cứu được Lưu Đoan.
Cho nên mới nói, có lúc trợ giúp người khác chính là đang trợ giúp chính mình.
Lâm Tịch thấy sắp đến Tiểu Lưu thôn, mặc dù thế giới này trở nên kỳ quái điên cuồng như thế, nhưng tốt xấu Tử Chú Thuật của cô có thể sử dụng tại vị diện này. Cây dây leo nhỏ thoi thóp ở trong tay vẫn cố chấp biểu đạt dục vọng muốn ăn với cô.
Chỉ một chữ đói, ta đã nói rất nhiều lần..
Một khi cây tơ hồng khôi phục lại bộ dáng lúc trước, tường băng của Tiểu Lưu thôn có thể hủy đi, dùng nó có hệ số an toàn cao hơn tường băng.
Lúc trở lại Tiểu Lưu thôn, Minh Tử và Lưu Viện đang lo lắng chờ đợi tại cửa ra vào, vừa thấy được đám người bình yên vô sự, đều như trút được gánh nặng.
Lâm Tịch mỉm cười, mặc kệ lúc nào, mỗi ngày đều có người đang mong mỏi ngươi có thể bình an trở về, kỳ thật cũng là một niềm hạnh phúc.
Minh Tử lặng lẽ nói cho Lâm Tịch biết, rất nhiều rau quả trồng trong không gian đã trưởng thành có thể thu hoạch, đáng tiếc chỉ có hai mẫu đất có thể dùng để trồng, được cô bé quy hoạch đầy đủ.
Buổi tối hôm đó, mỗi nhà trong Tiểu Lưu thôn đều được phân hai quả cà chua tươi non, một đĩa củ cải bào chua ngọt, hai loại rau quả rất bình thường lại khiến cho toàn thể thôn dân ăn như món ngon Hoàng gia ban thưởng, nhất là khi nghe đám người tham gia hành động lần này kể lại thảm trạng của Lý gia câu, hầu như tất cả mọi người đều hận không thể lập bài vị đốt thêm ba nén hương cho Lâm Tịch và Lưu Đoan.
Không có so sánh liền không có phân biệt, mọi người luôn rất giỏi về việc tìm kiếm sự tốt đẹp cho mình bên trong thê thảm của người khác.
Gần đây chất lượng cuộc sống của mấy người trong thôn vẫn không tệ, nếu như không có loại so sánh này, rất nhiều người trong Tiểu Lưu thôn đều sẽ cảm thấy tất cả đều rất bình thường, lúc trước bọn họ cũng trải qua những ngày không kém thế này, mặc dù không có thịt cá, nhưng cũng không có nhịn đói chịu đói.
Khi người khác ngay cả sinh mệnh đều khó mà giữ được, bọn họ ăn no mặc ấm liền trở nên đầy đủ quý giá rồi.
Từ khi toàn bộ đồ ăn đều bị lấy đi phân chia đồng đều, ban đầu mọi người còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, về sau phát hiện, người một nhà Lưu Đoan cũng không có hành động cắt xén thứ gì hoặc là ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, hầu như ăn uống đều giống mọi người, cộng thêm về sau Minh Tử phát cho mỗi người một ly nước linh tuyền vào mỗi ngày, đừng nói những người kích phát dị năng kia, cho dù là người bình thường cũng có thể cảm giác được thể chất tăng lên rõ rệt.
Thật sự nhận được chỗ tốt, càng khiến cho thôn dân cảm thấy lúc trước đồng ý giao quyền quản lý cho Lưu Đoan bọn họ đúng là hành vi anh minh cơ trí.
Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Tịch ở trong phòng của mình, thả ra cây tơ hồng kêu to "Đói" cả ngày, đây tuyệt đối là một ăn hàng có tiềm chất Đường Tăng, hiện giờ Lâm Tịch nghe thấy chữ "Đói" sẽ lập tức cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tứ chi run rẩy, từ khi thu con hàng này, trong đầu xuất hiện chỉ có một chữ này, không dứt, chữ đói kéo dài đến sáu, bảy giờ, lực sát thương có thể so với Kim Cô Chú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.