Chẳng qua nghĩ đến cô cũng đã đi thật lâu không có trở về, nói không chừng Lý nãi nãi lại xuất hiện lần nữa thì sao? Lâm Tịch dứt khoát cũng không giết quái, nói với Trác Thiên Ngạo: "Em lựa chọn đi theo, chị mang em qua xem một chút." "Ừm!" Trác Thiên Ngạo khẽ gật đầu. Lâm Tịch hỏi: "Em tìm Lý nãi nãi là vì nhiệm vụ gì?" Trác Thiên Ngạo nói ra: "Trương gia gia Tân Thủ Thôn bảo em tìm Lý nãi nãi lấy một khối ngọc bội." Quả nhiên có liên quan tới Trương gia gia, Lâm Tịch vội vàng hỏi: "Vậy lúc em đi ra Trương gia gia chạy sao?" Trác Thiên Ngạo mang vẻ mặt "Chị là đồ tâm thần" nhìn xem Lâm Tịch: "Ông ta là NPC, làm sao chạy được?" Cũng không phải sao, lão tử thấy tận mắt một người, thần độn mà đi, không rõ tung tích. Nhưng chuyện quanh co mà phức tạp như vậy, đoán chừng khi nói chuyện với một người mới chơi so với người ủy thác không mạnh hơn bao nhiêu, chắc chắn cũng nói không rõ ràng. Hai người đến trước phòng nhỏ của Lý nãi nãi, quả nhiên hoa đào vẫn ở đây, bà lão đi đâu không biết tung tích. Lâm Tịch bĩu môi, ý là, chính là nơi này. Trác Thiên Ngạo một mặt ngơ ngác: "Chị, đừng nói với em kỳ thật chị là Lý nãi nãi." Mẹ nó! Thiếu niên, ánh mắt ngươi là cái rốn sao? Làm sao thấy được lão tử là Lý nãi nãi? "Cái kia.. Ách.. Kỳ thật chị cũng đang tìm bà ta, trước mắt có lẽ bà ta chạy án, nói đến một lời khó nói hết.." @# $%amp;@#%*#.. Nhìn xem vẻ mặt càng ngơ ngác của Trác Thiên Ngạo, Lâm Tịch thở dài một tiếng, thật không biết nói thế nào mới tốt. Sau đó bạch quang lóe lên, đoán chừng Trác Thiên Ngạo là đã đến hết thời gian, bị hệ thống đạp xuống. Lâm Tịch cũng thở dài một hơi, xử lý sức sống, mang theo những vật liệu thu thập được truyền tống đến Thiên Công Phường ở chủ thành. Bên trong có rất nhiều người đang bận rộn gia công các loại trang bị, vũ khí. Trang bị cấp 10 tiêu hao 50 điểm thể năng, hiện tại thể năng của Lâm Tịch tích trữ đầy cũng chỉ có thể chế tạo 4 lần. Cô lựa chọn chế tác găng tay và giày. Nộp tiền thuê, hệ thống nhắc nhở cô, có thể sử dụng công cụ của Thiên Công Phường chế tạo thần binh lợi khí thuộc về cô. Ở bên trong <>, trang bị, các loại vũ khí chia làm mấy cấp bậc trang bị màu trắng, trang bị màu xanh lam, trang bị màu xanh lá, trang bị màu vàng, trang bị màu tím. Trang bị màu xanh lam cộng thêm giá trị, trang bị màu xanh lá thêm hiệu quả, trang bị màu vàng thêm trạng thái, trang bị màu tím thêm kỹ năng, trang bị màu tím có được bốn loại tăng phúc tự nhiên trở thành tượng trưng thân phận của đám nhà giàu. Không kiếm đủ một bộ trang bị màu tím, ngươi không biết xấu hổ nói mình là đại gia sao? Do người chơi chế tạo trang bị nhất định phải trải qua giám định mới có thể sử dụng, cũng may kỹ năng này cũng không cần độ thuần thục, mà tăng lên theo đẳng cấp trang bị ngươi chế tạo. Hệ thống: Bạn sử dụng kỹ năng "Giám định" đối với găng tay da chồn. * * *.. Giám định bốn trang bị xong, Lâm Tịch xem xét, mẹ nó, chỉ có một kiện là trang bị màu xanh lam, còn lại tất cả đều rõ ràng là màu trắng. Lâm Tịch đang muốn giơ ngón tay giữa lên đối với máy công cụ, lại phát hiện mấy người trong Thiên Công Phường đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô. Lâm Tịch đem trang bị ném vào trong ba lô, trừng mắt. Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ sao? Trên đường đi tới nhà kho, càng ngày càng nhiều người đi theo bên cạnh cô đối với cô chỉ trỏ, cuối cùng dứt khoát có người lớn tiếng cười lên. Lâm Tịch trái xem phải xem nhìn trước nhìn sau cũng không cảm thấy mình là lạ ở chỗ nào, những người này cười gì vậy? Lâm Tịch đi tới nhà kho lấy những vật không dùng đến cất vào, sau đó chuẩn bị tìm NPC bán ba kiện trang bị màu trắng kia, trang bị màu trắng dưới cấp 30 cơ bản đều có thể bán cho NPC, bởi vì máy chơi game vẫn luôn tặng đến 30 cấp. "Mau đến xem! Đây là vật gì vậy!" Một tên cung thủ lớn tiếng kêu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn đồ ngốc. "Kê Mao Đích Đản Đông, ha ha ha, Tịch Nhược, đầu óc cô hỏng rồi sao? Cho dù cô làm loại mánh lới này, Lê thiếu cũng sẽ không thích cô." Một nữ thích khách tới gần Lâm Tịch, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Anh ta sẽ chỉ ghét cô hơn, cút nhanh lên, đồ rác rưởi!" Người này Lâm Tịch biết, trong trò chơi gọi là Độc Thượng Lan Chu, là quản lý của công hội Thần Thiên Hạ, phụ trách xử lý một số việc vặt trong công hội. Cô ta chính là kẻ lừa người ủy thác nói rằng giao những khoáng thạch kia cho cô ta là được, Tịch Nhược ngốc nghếch đưa khoáng thạch cho cô ta, sau đó.. Liền thành chuột chạy qua đường bán trộm khoáng thạch của công hội cho nhà khác. Bên trong khu vực an toàn, giữa người với người không cách nào đụng chạm, cho nên cho dù muốn tát một cái giống như trong cuộc sống hiện thực cũng làm không được, Lâm Tịch vội vàng ngửa về phía sau, làm ra bộ dáng cố gắng né tránh cô ta: "Cô đừng tới đây, tôi dị ứng với đồ ngu xuẩn!" Khuôn mặt Độc Thượng Lan Chu lập tức trắng bệch vì tức giận: "Tôi là kẻ ngu? Cô là cái gì? Đội lấy bảng hiệu to như thế là muốn tự bán chính mình? Còn Kê Mao Đích Đản Đông, tôi trông thấy cô không có trứng đều đau!" Kê Mao Đích Đản Đông! Đây không phải là lời của tiểu dược sư kia sao? Cô đột nhiên nhớ lại bạn trai của cô ta từng gọi chính mình là "Chị Kê Mao" và "Chị Đản Đông," trong lòng Lâm Tịch lộp bộp một phen, bình tĩnh làm bộ ngửa mặt góc 45 độ nhìn lên bầu trời. Đậu má! Lần này cô cũng nhìn thấy, trách không được ánh mắt những người kia nhìn chính mình đều không thích hợp, giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn. Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, trên đỉnh đầu của mình lại có năm chữ to màu vàng lấp lánh, đại khái rộng một mét, cao hai mươi centimet: Kê Mao Đích Đản Đông! Biết mình đang bị mọi người nhìn chòng chọc, Lâm Tịch cũng thua người không thua trận: "Có tiền cũng khó mà mua được, chị đây không so đo với thiểu năng!" "Tôi nguyện ý đội mấy chữ này chạy khắp nơi, cô có bản lĩnh cũng lấy một cái có hiệu ứng như vậy tự mang đi, toàn khu tôi đẹp gái nhất, cô có tiền cũng mua không được, tức quá nên gào oa oa à!" Lâm Tịch dứt khoát le đầu lưỡi làm một khuôn mặt quỷ cực kỳ trào phúng đối với Độc Thượng Lan Chu: "Nói tôi dụ dỗ Lê Thần? Thật sự là chuyện cười, máy chơi game của tôi đều là Lê Thần đưa, tôi sẽ dụ dỗ anh ta?" Lâm Tịch vừa nói ra, tất cả mọi người nghị luận một trận. "Không có khả năng, sao Hội trưởng lại đưa máy chơi game cho loại người như cô?" Một nữ pháp sư lớn tiếng gầm thét: "Loại người rác rưởi không biết xấu hổ như cô, giả bộ đáng thương lừa gạt Hội trưởng thu lưu mình, nhưng thật ra là muốn dụ dỗ Hội trưởng, kết quả thì sao, ha ha, Hội trưởng chỉ thích chị Bùi." "Tại sao chính chủ không tự ra mặt, luôn cứ thả ra một số con ruồi con rệp đến làm người khác buồn nôn." Lâm Tịch nhìn bốn phía, bao nhiêu người đang chờ chế giễu đấy? Ánh mắt cô híp lại bắn ra tia sáng lạnh lẽo, đám người chỉ cảm thấy trên người trở nên lạnh lẽo, thợ mỏ ngu xuẩn nhất toàn khu này hình như không giống như trước. Giọng điệu Lâm Tịch bình thản, không kiêu ngạo không tự ti nói ra: "Nơi này nếu có người trong Thần Thiên Hạ, làm phiền đi hỏi một chút Hội trưởng tôn quý của các người, máy chơi game cấp bậc kim cương này có phải là anh ta đưa cho tôi hay không? Mà lúc anh ta cho tôi, tôi biết anh ta sao? Bảo anh ta vỗ ngực nói thật ra, người nào nói dối người đó xóa game!" Lâm Tịch đột nhiên oán giận lớn tiếng chất vấn: "Các người hỏi một chút xem anh ta có dám nói hay không?" "Chuyện lúc trước, tôi không muốn giải thích, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, nhưng tôi sẽ không cút khỏi trò chơi này, ai mẹ nó còn dám nói lời này đừng trách tôi không khách khí! Lúc trước tôi thành thật, luôn cảm thấy lời đồn có hạn với những người thông minh, hiện tại tôi thừa nhận, đó là đầu tôi bị đổ nước vào, bây giờ tôi giũ sạch sẽ, người nào không phục cứ việc phóng ngựa tới, hiện giờ.." Giọng nói Lâm Tịch lại đột nhiên trở nên rất dịu dàng: "Làm phiền nhường đường một chút, đừng cản trở việc hô hấp của lão tử."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]