Không đợi Lâm Tịch nói lời từ chối, tiểu dược sư kia liền la hét hỏi: "Sao hả? Một mình tôi còn hầu hạ anh chưa đủ sao? Tại sao muốn vô duyên vô cớ lại mang theo một kẻ vướng víu?"
Pháp sư lộ vẻ mặt xấu hổ, vội vàng nói câu "Thật xin lỗi, không thêm người" với Lâm Tịch, sau đó chạy tới đi xin lỗi tiểu dược sư.
Nhìn ra được là một đôi tình nhân, Lâm Tịch lắc đầu cười cười cũng không để ý.
Xa xa còn có thể nghe thấy giọng nói hơi sắc bén của tiểu dược sư: "Không thấy dáng vẻ rêu rao đó của cô ta sao? Nhìn xem liền biết không phải là đồ tốt lành gì."
Lâm Tịch rất hoang mang: Cô rêu rao chỗ nào? Lão tử vẫn luôn là cô gái mẫu mực khiêm tốn có nội hàm, rêu rao lúc nào?
Lâm Tịch ở đây cày quái không có gánh nặng như những người mới kia, dù sao cũng đã 32 cấp, sát thương của hồ ly đối với cô cơ bản có thể xem nhẹ, mỗi lần máu rơi chừng phân nửa Lâm Tịch liền lấy mỹ thực hoặc là dược phẩm hồi máu mình luyện ra sử dụng một cái.
Theo không ngừng giết quái, Lâm Tịch dần dần phát hiện, mỗi lần cô tập trung ngũ thức và tinh thần lực đi xem quái, đều sẽ tìm được nơi yếu nhất trên người quái vật một cách chính xác, rõ ràng đều là quái vật thực thể, nhưng Lâm Tịch luôn có thể tìm được điểm ngưng thực không lớn nào đó trên người mỗi loại quái vật, như có như không, chẳng hạn như gà Thiết Mỏ Gấm Vĩ tại vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441222/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.