Trong những ngày kế tiếp, Thiệu Viễn phát hiện mặc kệ anh ta đi chỗ nào, đều sẽ có những người khác nhau đi theo chính mình, không kiêng nể gì cả mà nhìn anh ta, tựa như đang nhìn một người chết.
Thiệu Viễn thở dài, được rồi, không mua quà cho cha mẹ nữa, trực tiếp về nhà.
Kết quả khiến người phát điên chính là anh ta thế mà ở sân bay bị người bắt trở về: "Năm mươi vạn không phải dễ lấy như vậy, cậu vẫn nên xài hết rồi lại trở về."
Bệnh tâm thần!
Tiền là ngươi chủ động cho ta, muốn tiêu xài như thế nào còn phải dựa theo ý của ngươi sao?
Có muốn lão tử dùng năm mươi vạn mua tiền giấy đốt cho ngươi và Vu Hiểu Hiểu hay không? Cung chúc các người mỗi ngày sinh hoạt vợ chồng, tinh tẫn nhân vong?
Chẳng qua châm chọc thì châm chọc, Thiệu Viễn là ác nhân nhát gan điển hình, mặc dù trong lòng điên cuồng MMP, trên mặt chỉ có thể cười hì hì.
Thiệu Viễn cảm thấy lo sợ, hiện tại phải làm sao? Con lợn béo đáng chết đây là xem anh ta như chuột mà đùa chết sao?
Hiện tại mình đã bị đối phương giám thị, đi khẳng định là đi không được, nếu không.. Báo cảnh sát?
Ý niệm này vừa mới thoáng hiện, anh ta liền nhớ tới mấy tên cảnh sát lần trước, sống lưng phát lạnh một trận, báo cảnh chỉ sợ là tự chui đầu vào lưới.
Trái lo phải nghĩ, cũng tìm không thấy đường ra của mình ở đâu, nếu nói cứ như vậy trả tiền lại cho Nhậm Nhất Thông, anh ta lại không cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441201/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.