Chương trước
Chương sau
Thiệu Viễn vừa thấy cô ta, lập tức bắt đầu phát tính tình với cô ta. Vu Hiểu Hiểu vội hỏi anh ta làm sao vậy, Thiệu Viễn liền nói, anh trở về ngay cả phần cơm đều không được ăn, em chạy đi đâu? Gọi điện thoại cũng không nhận? Hại anh vẫn luôn đói đến bây giờ!
Sắc mặt Vu Hiểu Hiểu có chút cổ quái, Thiệu Viễn bị đau dạ dày tra tấn lại không chú ý, lại hỏi cô ta trong nhà có thuốc dạ dày hay không.
Vu Hiểu Hiểu nghe anh ta nói lời này, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tìm thuốc dạ dày cho anh ta uống.
Sau đó hai người phát sinh cãi nhau kịch liệt, bởi vì Thiệu Viễn lại muốn từ chức mang theo Vu Hiểu Hiểu về nhà!
Vu Hiểu Hiểu kiên quyết không đồng ý.
Nói đùa, ai sẽ đến cái chỗ phân chim cũng không có, nói là huyện cấp thành phố kia, so với nông thôn khác nhau ở chỗ nào?
Nghe Vu Hiểu Hiểu đem quê nhà của mình giày xéo đến không đáng một đồng, Thiệu Viễn cảm thấy thật ra ở trong lòng cô ta xem thường chính mình.
Nguyên bản hôm nay mọi việc không thuận, về nhà còn đói bụng, Thiệu Viễn nhẫn nhịn đầy lửa giận trong nháy mắt bộc phát, đến khi Vu Hiểu Hiểu thốt ra một câu "Anh chính là người đàn ông không có bản lĩnh," sợi dây lý trí của Thiệu Viễn rốt cuộc căng đứt, đưa tay tát Vu Hiểu Hiểu một cái, sau đó tông cửa cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Thiệu Viễn ăn một tô mì thịt bò tại một quán nhỏ ở bên đường, tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ ở lại.
Vốn nghĩ Vu Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ gọi điện thoại nói xin lỗi với anh ta, kết quả mãi cho đến khi mình bị công ty đuổi việc, anh ta cũng không thể đợi được lời xin lỗi của Vu Hiểu Hiểu.
Bóp "Phí bồi thường" trong túi, Thiệu Viễn suy nghĩ vẫn nên dỗ dành Vu Hiểu Hiểu, dù sao mình là một người đàn ông, hơn nữa nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, cũng không thể bởi vì việc nhỏ như vậy liền bỏ qua mấy năm tình cảm đúng không.
Sau khi nghĩ thông suốt, anh ta lại đến tiệm hoa cách phòng thuê không xa, hung ác nhẫn tâm nghe theo chủ tiệm đề cử, bỏ ra một trăm chín mươi chín tệ mua mười chín đóa hoa hồng trắng và hoa oải hương màu tím, nghe nói hoa này có ý nghĩa vĩnh cửu, không quên sơ tâm.
Thiệu Viễn nghĩ đến, Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy quà của mình, tất cả không vui đều sẽ tan thành mây khói.
Anh ta muốn cho Vu Hiểu Hiểu một bất ngờ, thế là lặng lẽ dùng chìa khóa mở cửa phòng, rón rén đi vào, phòng khách, phòng bếp đều không có người, trong phòng ngủ tựa như là tiếng Hiểu Hiểu đang thở dài, Thiệu Viễn nghe thấy trái tim không khỏi truyền đến một tia đau đớn, cô ấy nhất định rất khó chịu.
Thiệu Viễn bước nhanh đến phòng ngủ, dồn sức mở cửa phòng..
Ngoài ý muốn không, hoảng sợ không, hài lòng hay không?
Chỉ thấy Vu Hiểu Hiểu toàn thân trần truồng dùng một loại tư thế cực kỳ xấu hổ treo trên người một viên thịt mập mạp, người đàn ông kia vừa chuyển động vừa dùng tay vỗ "Bốp bốp" trên thân thể trắng nõn của người phụ nữ, ông ta ra tay cực nặng, mỗi lần đập, người phụ nữ treo ở trên người ông ta đều sẽ phát ra một tiếng rên rỉ.
Hóa ra không phải thở dài!
Thiệu Viễn cảm giác đầu "Ông" một tiếng, dường như tất cả máu trong người đều dâng lên, khuôn mặt nóng giống như bị nước nóng xối qua, mà tứ chi lại lạnh lẽo quỷ dị, thậm chí anh ta có thể cảm giác được tay mình đều đang phát run.
Viên thịt mỡ kia, lại là Nhậm Nhất Thông!
Không hổ là làm kiến trúc, mẹ nó, đóng cọc đều đóng tới phòng ngủ nhà anh ta rồi.
Ngươi không chỉ đưa lão tử hai mươi lăm vạn, ngươi còn đưa lão tử một mảnh thảo nguyên xanh mơn mởn!
Trên mặt Vu Hiểu Hiểu vừa nhộn nhạo vừa thống khổ lập tức bị xấu hổ thay thế, luống cuống tay chân vừa kéo ga giường vừa muốn xuống tìm quần áo mặc vào.
Kết quả Nhậm Nhất Thông nhìn thấy là Thiệu Viễn, thần sắc vốn sợ hãi lập tức chuyển đổi thành xem thường.
Giật xuống ga giường Vu Hiểu Hiểu dùng để che thân thể vứt qua chỗ Thiệu Viễn, vừa tiếp tục động tác vừa rồi, trong miệng còn cười hì hì nói ra: "Ôi, rời nhà ra đi trở về rồi?"
Thiệu Viễn nắm chặt quả đấm, anh ta có loại xúc động xông lên đánh chết tên heo mập này. Loại sỉ nhục này, là người đàn ông nào đều không thể tha thứ.
Nhưng vô luận như thế nào chân của anh ta lại cũng không nhấc lên được, nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của Nhậm Nhất Thông, khiến anh ta nhớ tới năm gã côn đồ bị ngược sát kia.
Nhậm Nhất Thông "Hì hục" thở hổn hển, vừa dùng giọng điệu trách móc nói: "Cậu là.. Muốn cùng nhau chơi, hay là.. Ra ngoài.. Trông chừng cho lão tử!"
Giống như thật lâu lại giống như rất nhanh, Thiệu Viễn không biết cuối cùng tại sao thành như vậy!
Nhậm Nhất Thông hài lòng ném cho anh ta một tờ chi phiếu năm mươi vạn, nói với Thiệu Viễn, phụ nữ và tiền, anh ta tùy tiện lựa chọn.
Thiệu Viễn muốn giết chết người đàn ông mang cho anh ta sỉ nhục suốt đời này, lại muốn xé nát tờ chi phiếu kia hung hăng ném vào mặt ông ta, sau đó tiêu sái rời đi.
Cuối cùng anh ta lại yên lặng nhặt lên tờ chi phiếu kia cũng không quay đầu lại rời đi.
Trên đường ngựa xe như nước đánh thức du hồn Thiệu Viễn, anh ta mới phát hiện, trong tay của mình thế mà còn siết chặt bó hoa hồng trắng kia.
Vĩnh cửu giữ vững?
Không quên sơ tâm?
Ha ha ha ha ha!
Thiệu Viễn điên cuồng cười lớn, dùng hết sức quật bó hoa kia vào hàng cây bên đường.
Những người đi đường đều xa xa né tránh, cảm thấy con hàng này nhất định đi ra ngoài quên uống thuốc.
Cánh hoa trắng noãn bay khắp bầu trời..
Lâm Tịch xa xa lạnh lùng nhìn xem một màn này, nói với Cổ Thiên Tí: "Đến lúc người của anh lên sân rồi."
Cổ Thiên Tí giễu cợt nhìn Lâm Tịch một chút: "Tôi rất khó tin tưởng, cô thế mà bị mặt hàng như vậy dụ dỗ, chẳng qua tôi ngược lại là tin câu độc nhất là lòng dạ đàn bà này."
Lâm Tịch nghe anh ta cảm khái, nhếch lông mày quét mắt nhìn anh ta một cái: "Nguyên quán của tôi ở Sơn Đông."
Nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của anh ta, Lâm Tịch gằn từng chữ nói ra: "Trời sinh đã biết lái máy xúc, người nào chọc tôi, tôi liền xúc người đó! Bao gồm anh."
Lâm Tịch quay người mà đi, lưu lại Cổ Thiên Tí với vẻ mặt cổ quái.
"Ha ha, tôi có phải là nên nói một câu "Cô gái, cô đã thành công đưa tới sự chú ý của tôi"?" Cổ Thiên Tí lắc đầu, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: "Làm giống một chút, đừng làm anh ta bị thương, tương lai còn có tác dụng lớn đấy!"
Anh ta thật sự cảm thấy, cô gái tên là Lâm Tịch này thật có ý tứ.
Anh ta càng cảm thấy, bạn trai cũ của cô gái này thật sự là tên mù.
Vậy mà bỏ qua cô ấy lựa chọn người đàn bà ai cũng có thể làm chồng kia, tương lai bi thảm, đã có thể đoán được.
Loại con gái cởi mở không làm bộ này đã càng ngày càng ít, thật sự là nên bảo vệ thật tốt.
Cổ Thiên Tí thổi một ngụm khí đối với sợi tóc rủ xuống trên trán mình, được rồi, con gái cởi mở quả thật cần phải bảo vệ, nhưng mà cọp cái cởi mở..
Ha ha, anh ta chỉ có thể nói, gã đàn ông cặn bã nào đó tự cầu phúc đi.
Thiệu Viễn cảm thấy, Nhậm Nhất Thông muốn giết chết mình.
Sau sự kiện ngày hôm đó, Vu Hiểu Hiểu gọi điện thoại cho anh ta, nói cô ta đã dọn đến biệt thự Nhậm tổng, sẽ không trở về nữa, muốn anh ta hãy bảo trọng.
Thành phố này đã không có đất cho anh ta dung thân, dù sao năm mươi vạn đủ để anh ta trở về tiết kiệm một chút cho quãng đời còn lại.
Thế là Thiệu Viễn chuẩn bị đến trung tâm mua sắm mua hai chiếc va li để đóng gói đồ đạc của mình, lại mua chút quà tặng mang về cho cha mẹ, dù sao tốt xấu cũng ngốc tại thành phố lớn lâu như vậy, cũng không thể trở về tay không.
Sau đó anh ta liền phát hiện, có người đang theo dõi chính mình!
Phát hiện này khiến Thiệu Viễn lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ là Nhậm Nhất Thông không chịu buông tha mình?
Ông ta còn muốn thế nào?
Mình đã từ bỏ Vu Hiểu Hiểu, lập tức chuẩn bị xéo đi, chẳng lẽ ngay cả con đường sống cũng không lưu cho anh ta sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.