Hiện tại Thân Tiểu Vân càng khó khăn hơn, tiền đã bị Phú Cường lấy đi, không biết để ở chỗ nào, cũng hoàn toàn trở mặt với nhà mẹ đẻ rồi, với em gái Thân Tiểu Mẫn thì càng không cần phải nói, tràng cảnh ngày đó còn ở trước mắt.
Thân Tiểu Vân đã bị đánh sợ, trong lòng chỉ hận cái miệng thối tha của Thân Tiểu Mẫn, nếu không phải nó lắm miệng, ít nhất tiền của mình vẫn còn, thực sự không được thì vứt lại mấy đứa bé này rồi vào trong thành phố sống cũng không tệ!
Bây giờ tốt rồi, cả ngày Phú Cường không có ở nhà, cô ta thì mỗi ngày chiến đấu với sữa bột, tã lót, vào mùa xuân hơi se lạnh, đôi tay Thân Tiểu Vân đã cóng đến run lên, cảm giác khí lạnh theo gót chân vọt vào trong bụng, bụng dưới co rút từng đợt giống như đau nhức. Lau nước mắt trên mặt, trong lòng Thân Tiểu Vân tràn đầy tuyệt vọng, tại sao cuộc sống của mình lại đột nhiên biến thành như vậy rồi?
Lão Đại khóc, lão Nhị kêu, lão Tam muốn đi tiểu. Thân Tiểu Vân loay hoay tìm không ra hướng bắc, trong miệng hô hào: "Tinh Nhụy, giúp mẹ cầm cái tã tới đây, lại mang nước bẩn trong chậu đổ đi."
Miệng Phú Tinh Nhụy vểnh lên cao, di chuyển từng bước một đưa cái tã cho cô ta, sau đó người liền không thấy bóng dáng.
Thân Tiểu Vân nhìn ba đứa bé không ngừng khóc rống, nhìn lại căn phòng đất âm u thấp bé, chẳng lẽ về sau cô ta phải sống như thế này sao? Tốt xấu cô ta cũng là học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441185/chuong-348.html