Phú Hữu bị thái độ khinh miệt của Lâm Tịch chọc giận, từ dưới đất nhảy lên, so với Phú Cường anh ta còn cao hơn một cái đầu, vươn tay ra muốn giữ chặt tóc Lâm Tịch.
Lúc phụ nữ động thủ đánh nhau đây là một thói xấu, một khi tóc bị người ta tóm lấy, đối phương hơi có chút kinh nghiệm thực chiến, ngươi cũng rất khó tránh thoát.
Lâm Tịch cũng không tránh né, nhảy lên thật cao bắt lấy nắm đấm của Phú Hữu rồi đập xuống một quyền,
Phú Hữu hét thảm một tiếng, tiếp theo Lâm Tịch nhanh nhẹn lộn ngược ra sau, hai chân rắn rắn chắc chắc đạp vào cằm Phú Hữu, một lần cuối cùng càng trực tiếp đá trật khớp cằm anh ta.
Lần này Phú Hữu chỉ có thể há miệng lớn thống khổ kêu to "A a" nhưng lại nói không được một câu đầy đủ, nước bọt ào ào chảy ướt một vạt áo trước.
"Miệng quá thối, tôi không thích nghe anh nói chuyện." Lâm Tịch nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, lại quét về phía những người còn lại: "Các người muốn quần ẩu hay là đơn đấu, tôi đều tiếp, không cần sợ hãi, chắc chắn tôi sẽ không thả chó cắn các người."
Phú Hữu vốn kích động vừa thấy chiến trận này, biết mình cũng không chiếm được lợi, bắt đầu lui về sau từng chút một, không có cách, người phụ nữ này không biết là điên cuồng hay là ăn phải thứ gì cường đại, đột nhiên trở nên hung hãn như vậy.
Triệu Kim Lan cũng không dám mù quáng uy hiếp, lại không bỏ được hai đứa con trai của mình, đứng ở đó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441184/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.