Thân Tiểu Vân giả vờ giả vịt ra ngoài dạo qua một vòng liền trở lại, cô ta sợ con vịt đã chín bay mất.
Tốt xấu sau này chính mình mang theo con gái sẽ hoàn toàn bám rễ sinh chồi ở đây.
Bên này cùng Lâm Tịch ký giấy tờ, từng người ấn dấu tay, cuối cùng Thân Tiểu Vân cũng buông trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Sau đó cô ta nhìn thấy em gái mình ký một phần giấy tờ khác với trong thôn, gì mà năm ngàn đồng thuê ba mươi năm.
Đường thôn trưởng nhìn Thân Tiểu Vân trái một chút phải một chút liếc sang bên này, lạnh mặt hỏi: "Hai người còn có việc?"
Hai người vội vàng cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.
Trên đường Thân Tiểu Vân liền hỏi Phú Cường, hồ cá bảy mẫu, còn có năm mẫu bên sườn núi phía bắc, cho dù là đất loại ba, hồ cá kia cũng chiếm diện tích vài mẫu rồi, dựa vào cái gì chỉ lấy năm ngàn đồng?
Phú Cường kiên nhẫn giải thích cho cô ta biết, nói hồ cá là nơi trong thôn nóng ruột nhất, một phân tiền cũng không kiếm được, mỗi năm còn phải thuê người trông coi, nếu không bọn nhỏ liền đến tắm hoang, xảy ra chuyện hai lần. Đoán chừng trong thôn thấy Thân Tiểu Mẫn cái gì cũng không biết, nên vãi ra mảnh đất không ai muốn kia, đổi bao nhiêu tiền đều là mất trắng, mảnh đất kia căn bản không có người trồng trọt, đất cát ruộng dốc còn ít nước, đừng nói hoa màu, ngay cả cỏ cũng mọc không nổi, thế nào cũng đến lúc đồ ngu xuẩn kia khóc ròng.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441170/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.