Chương trước
Chương sau
Một khi lớp giấy cửa sổ này bị chọc thủng, Lâm Tịch tự nhiên sẽ không nghĩ đến những chuyện khác, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì chính là tu luyện.
Đốc mạch thông.
Nhâm mạch thông.
Hướng mạch, Dương Duy mạch, Âm Duy mạch..
Lâm Tịch dùng gần một năm rốt cuộc cũng đả thông bát mạch kỳ kinh.
Đến lúc cuối cùng, vào một khắc Lâm Tịch đả thông Đới mạch, dòng khí từ phổi và tim đi xuống còn gan thận thì ngược lên, dòng khí sạch sẽ nhẹ nhàng tăng lên còn dòng khí dơ bản thì giảm xuống, toàn thân đều thư thái.
Lâm Tịch ngậm miệng, thần quang nội uẩn, tâm không ngoài trì, thượng thông nê hoàn, hạ nhuận dũng tuyền, linh khí nhẹ nhàng di chuyển quanh thân, quả nhiên là thần thông thì ý thông, nàng đã cảm giác được một chút kim quang rực rỡ dựa theo ý niệm của mình có thể đi đến bất kỳ chỗ nào.
Lâm Tịch suy nghĩ, vẫn đặt kim quang này tại mệnh môn, trung tâm thần khuyết, ở chỗ sâu huyệt Quan Nguyên trong Nhâm mạch, dưới rốn ba tấc, là vị trí tiêu chuẩn dưới đan điền.
Sau một trận vừa tê vừa ngứa lại vừa đau đớn toàn thân, Lâm Tịch đã có thể cảm giác được kim quang kia đang dần dần nóng rực, sôi trào, trong màn sương vàng mông lung, một không gian lớn bằng ngón tay được mở ra, sau đó linh khí chuyển động quanh thân tranh nhau chen lấn tràn vào chỗ kim mang đó, kim mang bắt đầu ngưng tụ thành hình tròn, từ từ chậm rãi bắt đầu xoay tròn.
Xong rồi!
Lâm Tịch muốn ca hát vui vẻ, nàng thành công rồi, nàng rốt cuộc có đan điền!
Hai giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, đó không chỉ là cảm xúc của Lâm Tịch, cũng là Hồ yêu Thập Thất đang vui đến phát khóc!
Có thể là cảm ứng được nỗi lòng của chủ nhân khác một trời một vực với lúc trước, hai sủng vật nhanh chóng chạy vào.
Trong nháy mắt Lâm Tịch bị hạ gục, 1, 2, 3, 4, 5.. Nhiều chân như vậy, Ba Ba đi vào trước.
Cổn Cổn đã béo thành quả cầu, một đường mạnh mẽ lăn tới đây vẫn như cũ bại bởi Ba Ba.
Cổn Cổn: Chân nhiều ghê gớm nha!
Ba Ba: Cảm giác chủ nhân không giống như trước đây.
Rốt cuộc có thể đặt pháp bảo bản mệnh vào trong đan điền ôn dưỡng, đặt ở trong túi trữ vật quả thực là quá kém.
Lâm Tịch tâm niệm vừa động, trong nháy mắt cái bô thu nhỏ vô số lần, trở thành một chấm nhỏ nàng có thể cảm nhận được ẩn trong đan điền mới ra lò.
Lão tử là một cô gái hiện đại nhỏ bé, bây giờ cũng có thể dùng pháp bảo rồi.
Lại động tâm niệm lần nữa, trong miệng không tự giác lẩm bẩm: "Ra."
Lâm Tịch lập tức nước mắt giàn giụa.
Cổn Cổn: Chủ nhân, chúng ta biết bây giờ ngươi có đan điền có thể tu luyện, nhưng cũng không cần kích động đến mức như vậy chứ.
Lâm Tịch: Cũng không phải như vậy.
Cái bô đập bể chân rồi..
Hu hu hu!
Ai đến nói cho nàng biết, tại sao cái bô này lại nặng như vậy?
Vẻ mặt Cổn Cổn có nét hổ thẹn: "Thật xin lỗi, ta quên nói cho ngươi biết, cái bô này phi phi, Ly Hỏa Phần Thiên Tạo Hóa Lô này dung nhập rất nhiều Tinh Thần cương, cho nên mới có thể bình yên vô sự khi bị Nam Ly nghiệp hỏa thiêu đốt nhiều lần."
Ồ, Lâm Tịch đã hiểu, cái gọi là Tinh Thần cương là một loại.. Dựa theo Lâm Tịch lý giải chính là một loại khoáng vật hoặc là nói là thiên thạch nào đó trên vũ trụ, độ dày lớn đến kinh khủng, thảo nào sẽ nặng như vậy.
Lâm Tịch kéo tay cầm của cái bô, cho dù dùng hết sức lực bú sữa, cái bô vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào.
Hai tiểu sủng vật cười đến run rẩy cả người, sắc mặt Lâm Tịch càng ngày càng đen, tạo ra pháp bảo này không phải là hố người sao? Người ta đã đánh đến khí thế ngất trời, nàng còn chưa cầm được cái bô này, bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để chết.
Ba Ba quấn quanh Lâm Tịch một vòng lại một vòng, cười hì hì nói ra: "Ngươi phải dùng ý niệm, pháp bảo bản mệnh đều sử dụng như thế này. Ngươi đã từng thấy kẻ ngốc nghếch nào xách pháp bảo trong tay chưa?"
Lâm Tịch "Hì hục" hồi lâu, cái bô vẫn không cho một chút mặt mũi nào, không khỏi tức giận một trận: "Cổn Cổn, còn có pháp bảo khác nhẹ hơn không?"
Ba Ba lại ngăn cản Lâm Tịch: "Chủ nhân, không nên tức giận, ngươi chỉ là chưa quen thuộc cách sử dụng mà thôi, không có pháp bảo nào tốt hơn cái này đâu. Một khi ngươi nắm giữ được phương pháp, như vậy pháp bảo này gần như là không có trọng lượng, nhưng đánh vào trên thân người khác, chính là trọng lượng trước khi nó được luyện chế, cho dù không có Hắc Sát Phong và Nam Ly nghiệp hỏa, chỉ dựa vào trọng lượng ngươi cũng có thể lấy nó đi đập người, đừng nói đập người, đập cửa đập phòng ở đập đỉnh núi cũng được."
Ba Ba vừa nói như vậy, Lâm Tịch lập tức tỉnh táo tinh thần, nếu quả thật là như vậy thì sướng rồi, không có gì là cái bô không giải quyết được, nếu như không được thì hai cái bô.
Lâm Tịch tiếp tục cùng pháp bảo chiến đấu, nhưng vẫn không được, mặc kệ như thế nào thì nó cũng không thèm nhúc nhích, việc duy nhất nàng có thể làm chính là thả cái bô vào trong đan điền, một ý niệm trong đầu là được, nhưng cũng là một ý niệm trong đầu đem pháp bảo lấy ra, trong nháy mắt đó nhất định phải nhảy ra xa xa, nếu không, cái bô sẽ đập vào chân.
Lâm Tịch nước mắt như mưa, ta chỉ là muốn tu tiên, tại sao lại khó như vậy!
Cổn Cổn meo một tiếng: "Chủ nhân, ngươi không thể sử dụng pháp bảo bản mệnh, có lẽ bởi vì ngươi còn chưa trúc cơ."
Ba Ba: Cổn Cổn thật là không có tố chất, mụ mụ nói văn minh ngươi, ta, hắn, nói gà không nói ba.
Thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng, Lâm Tịch cảm thấy từ lúc đến vị diện tu tiên này, chính mình giống như một con ruồi không có đầu đi loạn khắp nơi.
Ngẫm lại cũng đúng, đây là lần đầu tiên nàng làm nhiệm vụ tại vị diện tu tiên, mà Hồ yêu Thập Thất chỉ là một yêu tu ngốc nghếch khổ tu dựa vào thiên phú, con người tu luyện như thế nào, hai mắt đen như đúc, còn không biết nhiều bằng Ba Ba và Cổn Cổn có được một ít truyền thừa.
Quả nhiên loại lính nhảy dù như Lâm Tịch thực sự quá nhiều thứ cần phải học tập.
Cuối cùng ba người thương lượng một chút, quyết định đến phường thị gần Hóa Tiên Tông mua công pháp cơ bản, còn phải biết cỗ thân thể này của Lâm Tịch có linh căn thuộc tính gì, như vậy mới lựa chọn được công pháp phù hợp, tu luyện mới thuận lợi.
Lâm Tịch chuẩn bị đem những phế phẩm mình không cần trong túi trữ vật mang đi bán để đổi thành công pháp mình cần.
Lâm Tịch vẫn còn ấn tượng đối với phường thị ở gần Hóa Tiên Tông kia, bởi vì lúc mới bắt đầu nàng đã nghĩ ở Lạc Nhật cốc kiếm một ít đồ ra ngoài đổi công pháp, không ngờ quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn phải đi con đường này.
Phường thị này cách Hóa Tiên Tông gần trăm dặm, với tốc độ của Ba Ba có thể chạy đến trong vòng hai ngày.
Xét thấy Ba Ba nhìn thực sự quá mức rêu rao, lúc sắp đến phường thị Lâm Tịch bắt đầu đi bộ, Ba Ba thì vào trong bí cảnh.
Phường thị nhìn rất giống loại chợ lớn ở nông thôn, ngay tại cửa ra vào đã bố trí trận pháp cấm phi hành, tất cả tu sĩ đều phải đi bộ vào, như vậy nhìn Lâm Tịch càng giống một tu sĩ bình thường.
Vài chữ "Phường thị Hóa Tiên" được khắc từ đá Nguyệt Quang, nơi này không phân biệt ngày đêm, mặc kệ vào lúc nào bên trong cũng có tu sĩ đang mua bán đồ vật.
Lâm Tịch bị ngăn lại ở cửa ra vào, nộp hai khối linh thạch hạ phẩm mới được phép tiến vào.
Hóa Tiên tông thật đúng là biết kiếm tiền, mặc kệ là mua bán đồ vật, hay là nhàm chán đi dạo, đều nhất định phải giao nạp linh thạch, còn việc thuê quầy hàng ở bên trong để buôn bán thì cần phải trả thêm phí khác.
Lâm Tịch cố gắng để cho mình nhìn không giống một người mới đến, bởi vậy cũng không dám quá tùy ý hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cổn Cổn vẫn như cũ híp mắt buồn ngủ ngồi xổm trên vai Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn dòng người nhốn nháo rộn ràng và các cửa hàng san sát nối tiếp nhau ở hai bên, cảm giác giống như mèo bắt nhím không biết ra tay từ chỗ nào, đang do dự, đột nhiên có người dùng tay vỗ xuống bờ vai của nàng: "Ngươi vậy mà ở đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.