Một cái bô lớn với đường cong hoa lệ xuất hiện trước mặt Lâm Tịch.
Cho dù tạo hình tuyệt đẹp, tinh xảo đặc sắc, cũng không thể phủ nhận sự thật nó là một cái bô.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ của Lâm Tịch, Cổn Cổn trừng mắt.
Cổn Cổn có chút hối hận chính mình lúc trước vì hai con cá nướng mà nhận một người chủ nhân không có kiến thức như vậy.
Nó vươn hai móng vuốt về phía trước, lưng cong lên, ngáp một cái thật to, sau đó ưu nhã run run bộ lông màu cam toàn thân, trong mắt ẩn chứa chờ mong, dáng vẻ ngốc nghếch "Cầu sờ sờ, cầu ôm một cái, cầu khen thưởng."
Lâm Tịch im lặng hỏi ông trời, cho nên Cổn Cổn ngươi không thể sống nếu không có hệ thống tiết niệu?
Trông thấy vẻ mặt xem thường của Lâm Tịch, Cổn Cổn tức giận trách mắng Lâm Tịch có mắt mà không biết vàng khảm ngọc: "Chủ nhân, đây là pháp bảo bản mệnh của Dạ Hộc chân nhân, năm đó từng cùng Dạ Hộc chân nhân đại sát tứ phương, toàn bộ Vân Lam đại lục cũng không tìm được bảo bối thứ hai có phong cách như thế. Đây chính là pháp bảo cấp thiên thượng phẩm, ngươi vậy mà còn dám ghét bỏ?"
Lâm Tịch đã không có cách nào tưởng tượng ra tư thế oai hùng của mình khi mang theo một cái bô đại sát tứ phương vào một ngày nào đó, cho nên mới nói, Dạ Hộc chân nhân vốn là cái bô chân nhân, đúng không? Lại có người có thể cam lòng tự bôi đen chính mình như thế đúng là không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441130/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.