Không thể không nói, có đôi khi không thể khinh thường trí tuệ của loài sói.
Sau một thời gian làm sói, Lâm Tịch phát hiện ra rất nhiều điểm chung của loài sói.
Cao ngạo, kiên nhẫn, thông minh, dũng mãnh, trung trinh.. Tất nhiên, bọn chúng cũng có rất nhiều khuyết điểm trí mạng, chẳng hạn như quá hung tàn, chẳng hạn như có khi vì một miếng thịt trước mắt sẽ liều cả tính mạng, cho nên con người mới có thể căm thù loài sói đến tận xương tuỷ như thế.
Nhưng không thể phủ nhận, đàn sói thực sự giống như một xã hội thu nhỏ, thậm chí có nơi còn khắc khe hơn cả con người.
Chẳng hạn như Lang Vương, không nhất thiết phải là con sói có lực chiến đấu cao nhất trong trong bầy, nhưng nhất định phải là con sói có năng lực lãnh đạo nhất, đàn sói cũng không trọng nam khinh nữ, rất nhiều đàn có Lang Vương là giống cái.
Nếu như đàn sói cảm thấy Lang Vương không thể quyết định được, có thể bác bỏ tập thể, lúc này, mệnh lệnh của Lang Vương sẽ không còn giá trị.
Sau khi đàn sói kịch liệt thảo luận, cuối cùng quyết định, tiếp tục hướng về phía bắc, đi tìm vùng đất Thiên Đường kia, nhất định phải tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho đám sói con để bọn chúng sống đời đời kiếp kiếp!
Mặc dù khổ thế hệ này của bọn chúng, chờ chúng nó đến nơi không có đám hai chân kia, thế hệ sau liền có thể an gối không lo.
Nhìn tâm tình đàn sói kích động, Lâm Tịch im lặng. Nếu như con người cũng đều nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441019/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.