Sau khi liên tục sử dụng tinh thần lực hai lần, lúc này Lâm Tịch thực sự rất mệt mỏi, nên dường như cũng không phát hiện.
Mắt thấy hàm răng sắc nhọn của Địch đang mở rộng chuẩn bị cắn vào người cô, một bóng đáng màu đỏ bay tới nhanh như chớp đẩy Địch ra thật xa, một tiếng "Bịch" rơi trên mặt đất.
Một con sói lớn màu đỏ đang đứng vững vàng trước người Lâm Tịch.
Hàm răng của Địch gần như sắp chạm vào da lông Thác, nó đang mừng thầm trong bụng, đột nhiên cảm thấy giống như bị một con gấu mù đụng phải, dường như lục phủ ngũ tạng cũng sắp vỡ nát.
Đợi đến khi nó mở mắt ra sau cơn đau kịch liệt, chỉ thấy sói đỏ Ngao đang điên cuồng gào thét, cặp móng vuốt khổng lồ không ngừng cào đất mặt, giống như không làm như vậy, nó sẽ không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình mà trực tiếp nhào tới.
Ngao thật sự rất tức giận, không nghĩ tới Địch vậy mà lại như vậy, thật sự là quá mất mặt Lang tộc. Cho dù đã làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Thác chỉ trục xuất nó, đã coi như rất hết lòng quan tâm giúp đỡ, kết quả tên khốn này còn muốn đánh lén?
Nó chắc chắn không phải là sói, Lang tộc, đối với địch xảo quyệt, tàn nhẫn hung ác, đối với đồng bạn thẳng thắn, dốc hết tất cả. Nhưng trong dòng máu của loài sói, chưa từng tồn tại một loại gọi là hèn hạ vô sỉ.
Ánh mắt đàn sói nhìn về phía Địch mang theo vẻ thất vọng và khinh thường, bọn chúng không cần đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441018/chuong-181.html