Sau khi liên tục sử dụng tinh thần lực hai lần, lúc này Lâm Tịch thực sự rất mệt mỏi, nên dường như cũng không phát hiện. Mắt thấy hàm răng sắc nhọn của Địch đang mở rộng chuẩn bị cắn vào người cô, một bóng đáng màu đỏ bay tới nhanh như chớp đẩy Địch ra thật xa, một tiếng "Bịch" rơi trên mặt đất. Một con sói lớn màu đỏ đang đứng vững vàng trước người Lâm Tịch. Hàm răng của Địch gần như sắp chạm vào da lông Thác, nó đang mừng thầm trong bụng, đột nhiên cảm thấy giống như bị một con gấu mù đụng phải, dường như lục phủ ngũ tạng cũng sắp vỡ nát. Đợi đến khi nó mở mắt ra sau cơn đau kịch liệt, chỉ thấy sói đỏ Ngao đang điên cuồng gào thét, cặp móng vuốt khổng lồ không ngừng cào đất mặt, giống như không làm như vậy, nó sẽ không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình mà trực tiếp nhào tới. Ngao thật sự rất tức giận, không nghĩ tới Địch vậy mà lại như vậy, thật sự là quá mất mặt Lang tộc. Cho dù đã làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Thác chỉ trục xuất nó, đã coi như rất hết lòng quan tâm giúp đỡ, kết quả tên khốn này còn muốn đánh lén? Nó chắc chắn không phải là sói, Lang tộc, đối với địch xảo quyệt, tàn nhẫn hung ác, đối với đồng bạn thẳng thắn, dốc hết tất cả. Nhưng trong dòng máu của loài sói, chưa từng tồn tại một loại gọi là hèn hạ vô sỉ. Ánh mắt đàn sói nhìn về phía Địch mang theo vẻ thất vọng và khinh thường, bọn chúng không cần đồng bạn như vậy, loại sói như thế không được phép tồn tại trên thế giới này. Đàn sói thấp giọng tru lên một tiếng, vài con sói có uy vọng trong tộc đàn đã đề nghị Lâm Tịch -- toái hồn! Đó là trừng phạt nghiêm khắc nhất của Lang tộc, xé nát đầu lâu của ngươi, đập vỡ linh hồn của ngươi, Lang tộc vĩnh viễn không bao giờ dung nạp loại sói như ngươi! Lâm Tịch biết, Lang tộc cho rằng, thần hồn của bọn nó giấu ở bên trong đầu, cho nên luôn cố gắng chôn đầu sói đã chết, để chuyển thế, hi vọng tộc viên này sẽ còn quay lại. Đập vỡ đầu lâu chính là tước đi khả năng tái sinh làm sói, với tính kiêu ngạo của sói, đây tuyệt đối là hình phạt tàn khốc nhất. Trong cổ họng Lâm Tịch phát ra thanh âm trầm thấp, thông qua đàn sói đề nghị. Địch lui lại từng bước một, nó thật không thể tin được, mới làm mấy ngày Lang Vương vậy mà Thác đã thu phục tộc đàn nhanh như vậy. Nó quay người muốn chạy trốn, nghênh đón nó chính là cái miệng lớn mang theo mùi tanh của Ngao! Nó hối hận, nhưng mà, hối hận đã muộn! Lão sói Bác mang đám sói con lông xù tụ lại bên người, hướng về phía bọn chúng nghiêm túc thấp giọng tru lên, tựa hồ đang khuyên bảo bọn chúng, đối với tộc nhân phải quang minh lỗi lạc, nếu không sẽ có kết cục như Địch. Đám sói con giật yết hầu non nớt đáp lại Bác, dưới sự dẫn dắt của Bác từ từ đi xa. Trên mặt đất, một xác sói không đầu và một đầu sói bị xé rách thất linh bát lạc*, đầu sói như đang nói Địch hối hận, nhưng đã không tìm thấy ai để bày tỏ. *chỗ này chỗ kia, nằm rải rác. Sói non hiện có chiều dài thân thể hơn 80 cm, có thể như khuôn như dạng chạy theo đội ngũ, điều này khiến tốc độ đội ngũ nhanh hơn một chút. Lâm Tịch biết những gian nan trở ngại mà đàn sói gặp phải đều ở đoạn đường phía sau, vì vậy trên đường đi không ngừng tẩy não bọn chúng, Thiên Đường trong truyền thuyết kia, không có dấu vết đám hai chân, không có gậy phun lửa, mặc dù là vùng đất lạnh giá, nhưng Lang tộc không sợ lạnh, tất cả gian khổ đều không sợ, chỉ sợ không có tự do! Sở dĩ Lâm Tịch mệnh lệnh đàn sói ẩn núp khi gặp phải ba người kia, chủ yếu là sợ hãi ngộ nhỡ số lượng sói quá nhiều khiến con người chú ý, dẫn tới vô tình vây quét thì hỏng mất. Coi như cô có bản lĩnh thông thiên triệt địa, chẳng qua cũng chỉ là một con sói mà thôi, cùng con người đối nghịch, quả thực là tự tìm đường chết. Khi đàn sói tiến về phía bắc, rời khỏi đám người cũng càng ngày càng xa, trái tim Lâm Tịch dần dần để xuống. Lâm Tịch dựa vào ngũ thức siêu cường và tinh thần lực, trên đường đi từng có mấy lần hữu kinh vô hiểm cùng con người gặp thoáng qua. Mặc dù thức ăn dần dần trở nên thiếu thốn, có rađa di động -- Lang Vương Thác, đàn sói săn được không ít động vật lớn nhỏ, trâu bò nhất là đã từng bắt được một gấu lớn gần bằng người trưởng thành, chúng sói ăn no một trận. Lâm Tịch đổi thời gian hành quân của đội ngũ thành ban ngày. Trời vừa tối, đàn sói học tập thôi thể thuật đều hướng về phía ánh trăng phun ra nuốt vào. Tuân theo nguyên tắc giáo dục phải bắt đầu từ trẻ nhỏ, Lâm Tịch chọn những oắt con mới ra đời có tư chất tốt phát thịt khô cho chúng, mỗi lần lấy ra một miếng thịt khô, Lâm Tịch đều nảy sinh một loại ảo giác bị cắt thịt, oắt con ăn quên hết tất cả, Lâm Tịch phiền muộn đau đến mức không muốn sống, không cần xây dựng niềm vui của ngươi trên nỗi đau của lão tử! Cũng không có tác dụng gì! Đám sói con vẫn thích vây quanh cô như cũ, ngửi cô, dùng đầu lưỡi nóng hầm hập liếm cô, đối với cô lắc mạnh cái đuôi, còn biết dùng miệng nhẹ nhàng cắn cổ của cô. Lâm Tịch không thể từ chối, bởi vì đây là biểu hiện của sự sùng bái phát ra từ nội tâm đối với Lang Vương. Đây là ai mẹ nó phát minh, Lang Vương nào phát minh bộ lễ nghi này chắc chắn là cực kỳ thiếu tình thương! Hiện tại đàn sói đã đi tới khu vực biên giới hoang mạc. Nơi này là một khu vực rộng lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, dựa vào bản đồ trong đầu kia, coi như đàn sói đi cả ngày lẫn đêm cũng phải tốn thời gian hơn hai tháng, mà tộc đàn Lâm Tịch dẫn dắt có già lẫn trẻ, muốn đi qua cần tối thiểu ba tháng mới có thể đến mảnh ốc đảo trong biển cát kia. Trong thời gian này còn có một đoạn hoang mạc dài dằng dặc, nhưng mà hầu như bên trong không có bất kỳ vật gì, bao gồm động vật và thực vật. Lâm Tịch suất lĩnh đàn sói bắt đầu ở khu vực này nghỉ ngơi và hồi phục. Vì có thể có khu vực săn thú tốt hơn, bọn họ đã đuổi một đàn với 7 con sói được coi là tiêu chuẩn thấp nhất rời đi, đừng hỏi tại sao ngay cả đồng loại cũng muốn xua đuổi, tự nhiên chính là như vậy mạnh được yếu thua. Không phục thì chiến, thua xéo đi. Có chỗ an thân tạm thời, một số con sói trong tộc cảm thấy nơi này cũng có thể sinh tồn, không cần thiết một đường hướng bắc đi xa như vậy, bôn ba ngàn dặm, tương lai không rõ. Lâm Tịch dùng tinh thần lực câu thông tộc đàn: Không bao lâu nữa nơi này cũng sẽ có đám hai chân đến. Các ngươi còn muốn trải qua một lần đau xót như thế sao? Bởi vì tổ tiên báo mộng ta mới có được tấm bản đồ này, biết cách đi đến địa phương có thể an cư lạc nghiệp kia, một khi ta chết đi, có thể các ngươi sẽ không bao giờ biết nó ở đâu. Lâm Tịch cũng không hi vọng mình trở thành một Lang Vương ngang ngược càn rỡ, sau khi giao tiếp với Xích, Lâm Tịch phát hiện trước đây là cô quá coi thường trí thông minh của loại động vật này, khó trách bọn nó có thể tồn tại 4000 vạn năm vẫn đứng vững như cũ. Dựa theo phong cách đi săn không chút kiêng kỵ nào của con người, đoán chừng trong giới tự nhiên ngoại trừ ruồi muỗi và gián, các loài động vật khác rất khó có thể sống sót. Cô còn nhớ rõ, lão ba đã từng nói rằng khi ông ấy còn nhỏ, vùng núi hoang nhà họ không có hoang vu như vậy, bên trong có rất nhiều động vật, chẳng hạn như sói, chẳng hạn như hồ ly, nhưng đợi đến khi cô lớn lên, tất cả những động vật kia đều biến mất không thấy. Mặc dù nơi này không phải là Trái Đất cô từng sống, nhưng hiện tại xu thế phát triển của mọi người cũng giống như thời ba cô trải qua, khai hoang làm ruộng trắng trợn phát triển nuôi trồng, cũng bắt đầu bao vây đánh sói. Cho nên nơi này chỉ có thể coi như tạm thời an ổn, giống như ba đã từng nói, lúc đó, nửa hoang mạc, thảo nguyên, đồi núi vân vân là những chỗ trọng điểm đội đánh sói đặc biệt chú ý. Lâm Tịch hỏi thăm ý kiến chúng sói, muốn chỗ ở tạm thời hay là ổn định lâu dài. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịch chính thức thảo luận với tộc đàn nơi bọn họ sẽ đến, sau khi vội vàng đào vong khỏi lãnh địa của bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]