Gương mặt Lâm Tịch mang vẻ âm hiểm không hợp với tuổi của mình, Ngải Mẫn nhìn thấy rùng mình một cái, đây là con gái bảo bối của mình sao?
Rõ ràng thấy cô nở nụ cười rực rỡ, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo không giải thích được: "Tư gia không dám công khai động thủ với Tần gia chúng ta, thứ nhất là kiêng kị ảnh hưởng của ông nội Ba trong giới chính trị, thứ hai là vô cớ ra tay sợ cuối cùng bị người ta tấn công tiêu diệt. Nếu như Tư gia tuyên bố kết thông gia cùng chúng ta với bên ngoài, mà con trai Tư gia lại phản bội con thì sao? Nếu như phản bội chưa đến mức nghiêm trọng, như vậy lại thêm chuyện tìm người ám hại con, lý do như vậy cũng đủ cho ba ra tay rồi! Có một chi ông nội Ba tọa trấn, người nào còn dám đến cướp thức ăn trước miệng cọp?"
"Không được!" Ngải Mẫn quả quyết từ chối: "Tần Chính, từ trước tới giờ nhà chúng ta không cần dùng hôn nhân của con cái để củng cố, đã biết rõ trong lòng người ta mang ý đồ xấu thì càng không thể bỏ mặc Minh Nguyệt đưa mình vào nguy hiểm, em kiên quyết không đồng ý!"
"Mẹ, mẹ và ba cũng không thể chăm sóc con cả đời. Mẹ luôn bảo vệ con như vậy, con vĩnh viễn sẽ không bao giờ tự mình đi được. Muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó, con hưởng thụ tất cả mọi thứ Tần gia cho con, tương tự cũng phải nhận lấy tất cả những thứ mà Tần gia giao cho con, mới có thể xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/440954/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.