Edit: Thuần An
Nam Cung Vãn trừng lớn đôi mắt nhìn tuyệt thế mỹ nhân trước mắt: "Nàng... Nàng... Mỹ nhân nàng, nàng... Nàng muốn làm gì? Không... Không thể ban, ngày, tuyên, dâm!"
Chỉ thấy mỹ nhân lấy ra một dải lụa màu trắng, thuần thục quấn trước ngực thỏ trắng, mặc nam trang vào, vì chỉ có nam nhân mới búi tóc nên cũng búi tóc lên. Ở trên mặt vẽ vẽ vài nét.
Vô Dược đến trước mặt hắn, túm lấy ống tay áo hắn quơ quơ: "Hoàn hồn chưa!"
Nam Cung Vãn nhìn mỹ nhân tuyệt mỹ trở thành thiếu niên tuấn dật: "Mỹ... Mỹ nhân, nàng muốn làm gì?"
Vô Dược choàng tay lên cổ hắn, làm hắn cúi đầu rồi hôn lên cánh môi của hắn, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh. "Nếu chàng không cho thiếp trèo tường, vậy mang theo thiếp đi được không?"
Nam Cung Vãn ngây ngốc mà gật đầu, vị quân vương này phản ứng lại rất nhanh, mau chóng hoàn hồn từ sắc đẹp của nàng, nghĩ đến vấn đề nhăn mi lại hỏi: "Là mỹ nhân muốn ra ngoài?"
Vô Dược lên tiếng: "Ân."
Xét thấy người nào đó âm tình bất định cho nên Vô Dược cũng không tính dấu hắn, dù sao hắn sớm hay muộn cũng sẽ biết, vạn nhất lúc đó hắn lại cảm thấy nàng lừa hắn không khéo hắn liền hắc hoá đến trăm phần trăm thì nàng cũng chỉ biết khóc.
Nam Cung Vãn tựa hồ có chút khó hiểu: "Vì sao không nói thẳng với Mộc tướng?"
Vô Dược xấu hổ khụ khụ sau đó trả lời: "Bởi vì... Nơi đó không tiện nói..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420880/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.