Edit: Thuần An
Hôm qua xem Đông cung mà khóc quá trời luôn nên không đăng được. Hôm nay đăng bù nhé!!!
Thêm 1c để xin lỗi luôn...
Nam Cung Vãn vòng tay lên eo nàng, trong con mắt đối với nàng tràn đầy khát vọng: "Mỹ nhân trẫm... Trúng dược..."
Vô Dược quay người lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng..." sao có thể ở đây?
Nàng còn chưa nói ra liền bị hắn phong bế, ánh mắt mê ly, âm thanh khàn khàn: "Mỹ nhân... Trẫm muốn..."
Vô Dược cuối cùng mệt mỏi gục trên người hắn, may mắn chính là dược của Nam Cung Vãn rốt cuộc đã giải.
Nam Cung Vãn ôn nhu hôn môi nàng, nhưng khi nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng, con mắt đen ngọc lại càng ngày càng hung ác.
Hắn biết thân thể nàng không tốt nên ngoại trừ lần đầu tiên nếm thử cảm giác tốt đẹp đó thì nàng không nên túng dục. Sau lần đầu túng dục ấy hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt không một huyết sắc, thật sự doạ đến hắn. Từ ngày đó hắn đều không dám muốn nàng nhiều, tuy hắn rất muốn túng dục. Nhưng vẫn luôn khắc chế chính mình, hôm nay lại bởi vì hắn bị hạ dược khiến nàng lại một lần nữa mệt như vậy.
Hắn quên mất mình đã bao nhiêu năm không bị tính kế qua. Hiện giờ bọn họ lại dám can đảm tính kế hắn thì ráng mà gánh vác hậu quả đi.
Khi Vô Dược tỉnh lại, Nam Cung Vãn đã không còn ở đây nữa. Nhớ tới việc đó lại phát hiện mình động một chút đều rất khó khăn. Vô Dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420861/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.