Edit: Thuần An
Thời điểm Vô Dược mang theo Nhiễm Nguyệt đến trước điện, Nguyên Thanh Noãn vậy mà đã ghé trên một đống sách ngủ rồi.
Vô Dược bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó thế nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tội của Nhiễm Nguyệt, đôi mắt chớp chớp, tựa hồ muốn nói: Xem đi, không phải đệ sai, là thời gian quá sớm.
Vô Dược:...
# Sư đệ sư muội quá lười thì làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách! #
Vô Dược nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn, sau khi đánh thức Nguyên Thanh Noãn, mở miệng nói: "Cho hai người dậy sớm là vì rèn luyện ý chí bên trong, về sau chớ có tái phạm."
Hai người đều là một bộ dạng hề hề, thập phần đáng thương nhìn về phía Vô Dược. Chính là Vô Dược chỉ là nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, sau đó bảo bọn họ học tập. Qua giờ Dậu mới cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Vô Dược sau khi lau mình, ngồi ở cửa sổ trước đọc sách. Kỳ thật đây là thói quen của Hoa Thiển Ca, Vô Dược cảm thấy khá tốt, cho nên cũng không muốn sửa.
Thời điểm Vô Dược đang đắm chìm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.
Sau khi cô buông sách trong tay mới phát hiện hoá ra là tiểu sư đệ của mình. Ngữ khí đạm nhiên: "Chuyện gì?"
Nhiễm Nguyệt thập phần vô tội nhìn cô, ủy khuất mà mở miệng: "Sư tỷ... Đệ đói bụng."
Lúc này Vô Dược mới nhớ tới bọn họ còn chưa có Tích Cốc, đương nhiên là phải ăn gì đó. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420767/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.