Edit: Thuần An
Nhân gian tháng tư mùi thơm tẫn, vừa lúc gặp đầu mùa xuân mãn đào hoa.*
*Mình nghĩ chắc đây là một bài thơ. Nghĩa: Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc đến mùa xuân hoa đào nở rộ.
Nghe nói trên tiên sơn nơi có người ở, bốn mùa như xuân, lúc này lại đúng lúc gió tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.
Nghe nói chân núi tiên sơn có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ rốt cuộc không nhịn được liền chạy nhanh lên một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."
Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau đó muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tuỳ tâm sở dục ra vào sơn môn."
Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Thật vậy không? Thật tốt quá!"
Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.
Nhiễm Nguyệt đứng một bên, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm nhìn Nguyên Thanh Noãn, ánh mắt giống như thêm một tầng sát ý.
Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Chủ nhân, chủ nhân! Giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-nam-than-cau-anh-dung-hac-hoa/2420763/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.