Chương trước
Chương sau
Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược có ngốc cũng có thể hiểu tại sao lại thế này, Hoa Quy Ức vậy mà thích Hoa Thiển Ca! Bất quá thật đáng tiếc là Hoa Thiển Ca đã không còn nữa.

Vô Dược liều mạng thu hồi tay của mình, nghiêm túc nói câu: "Tiên nhân thỉnh tự trọng."

"Tự trọng?" Hoa Quy Ức châm chọc nở nụ cười: "Ha hả! Ca Nhi học hư, trước kia Ca Nhi sẽ không xưng hô với ta lạ như vậy."

Hoa Quy Ức giữ Vô Dược lại, tay chậm rãi đi cởi đai lưng của Vô Dược ra. Con ngươi thanh lãnh lúc này nhiều thêm vài phần tối tăm: "Tiểu Ca Nhi không ngoan, là ta không dạy dỗ tốt, hiện tại ta nhất định phải quản giáo tốt lại."

Vô Dược bị dọa choáng váng, vội vàng gọi Tĩnh Dạ: Mẹ nó, Tiểu Dạ Dạ, hắn giống như thật sự muốn tới, cô mau mang tôi đi.

Trong khi đó Tĩnh Dạ liền yên lặng giả chết, cô biết Vô Dược nhất định sẽ không có việc gì.

Cũng không biết Nhiễm Nguyệt giúp Vô Dược cột đai lưng như thế nào, mặc kệ Hoa Quy Ức cởi thế nào đều không cởi ra được.

Hoa Quy Ức tựa hồ có chút tức giận, nhưng vẫn cực lực phóng nhẹ âm thanh như cũ: "Ca Nhi đừng khẩn trương, ta sẽ thực ôn nhu."

Sau đó dường như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Ca Nhi, Tiểu Ca Nhi của ta. Ta sẽ vì nàng tạo linh căn mới, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau..."



Hoa Quy Ức còn chưa nói xong, đã bị Nguyệt Nhiễm tới cho một chưởng đánh ngã.

Nguyệt Nhiễm nhanh chóng bế Vô Dược lên, không cho cô dính vào một giọt máu nào của Hoa Quy Ức.

Ngọn lửa ghen ghét làm Nguyệt Nhiễm mất đi lý trí, quang cầu trong tay càng tích càng lớn. Sinh linh trong phạm vi mười dặm đều cảm giác được một cổ uy áp của thượng vị giả.

Vô Dược đương nhiên là biết Nguyệt Nhiễm muốn làm gì, nhưng mặc kệ nói như thế nào Hoa Quy Ức cũng là người nuôi lớn ký thể từ nhỏ.

Vô Dược cầm tay Nguyệt Nhiễm, mở miệng nói: "Không cần!"

Nguyệt Nhiễm tựa hồ không thể tin được nhìn cô, ghen ghét trong lòng càng thêm nùng liệt, rống lên: "Nàng bảo vệ hắn!"

Vô Dược vòng lên cổ anh, giải thích nói: "Hắn là người đem ta nuôi lớn."

Cuối cùng Nguyệt Nhiễm đương nhiên là không có đem Hoa Quy Ức giết chết. Nhưng là không đại biểu về sau anh sẽ không làm gì khác.

——

Nguyệt Nhiễm trực tiếp đem cô mang về cung điện của anh, một tay đem cô ném lên giường, sau đó chính là che trời lấp đất gặm cắn.



Vô Dược cảm giác cô sắp bị anh cắn chết: "Nhiễm... Nhiễm Nguyệt... Chàng nhẹ chút, đau quá..."

Nguyệt Nhiễm sao có thể nghe cô, há mồm liền trực tiếp cắn trên vai cô, đến cả máu đỏ tươi chảy ra anh cũng không buông ra.

Thời gian sau đó, Vô Dược tự thân kiểm chứng nam nhân tức giận đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Vô Dược không biết bọn họ đến tột cùng là làm bao lâu, thời điểm mỗi lần cô hoàn toàn không có sức lực hoặc là sắp bị anh lăn lộn đến chết, anh liền đút đan dược cho cô.

Tóm lại chính là không dừng qua, cô cũng không biết tinh lực của nam nhân này đến từ đâu mà nhiều như vậy.

Vô Dược lại một lần xin tha: "A Nguyệt... Đừng... Không... Không cần lại tiếp tục, ta không được... Cầu chàng đừng tiếp tục..."

Nguyệt Nhiễm cúi đầu hôn nước mắt cô, khuôn mặt nhiễm ửng hồng tuấn mỹ bất phàm, không hề bởi vì ngày đêm vận động không ngừng mà thêm mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.

Hô hấp Nguyệt Nhiễm dồn dập rơi trên mặt cô, âm thanh ôn nhu nỉ non: "Sư tỷ... Tiểu sư tỷ của ta. Nàng vậy mà chọn che chở người khác... Nàng có biết ta có bao nhiêu ghen ghét?"

Cuối cùng Nguyệt Nhiễm vẫn không có đem cô giết chết trên giường.

Vô Dược nằm ở một bên nhìn Nguyệt Nhiễm thưởng thức tóc của cô, nhìn bộ dạng anh nhàn nhã tự đắc, cô tức giận đến cắn một ngụm trên mặt anh.

13/12/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.