Lâm Nghiên gật gật đầu, cũng không có mặt lạnh, dù sao đó là người con gái nhà mình thích: "Tứ Thần đưa Nhan Nhan trở lại a, hai đứa ăn cơm chưa?"
Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Mẹ, bọn con ăn rồi, hôm nay mẹ trở về sao lại không nói một tiếng nào? Để cho con cùng quản gia đến đón mẹ, mẹ còn chưa ăn cơm đi? Chúng ta mau nhanh trở về bảo dì Hứa làm bữa tối cho mẹ đi."
Sau đó hướng Niên Tứ Thần phất phất tay, cùng Lâm Nghiên cùng nhau đi vào.
Niên Tứ Thần cũng quay đầu lại lên xe, chuẩn bị về nhà.
Thời điểm trở lại Niên gia, nói với Niên gia phụ mẫu: "Chuẩn bị một chút đi, con muốn đem tiểu công chúa của con mang về nhà."
"Bang!" Điều khiển từ xa trong tay Niên mẫu không cầm chắc, liền như vậy lập tức lừng lẫy rớt trên mặt đất.
Năm mẫu chớp chớp mắt nghiêm túc mở miệng: "Con trai a! Tiểu Nhan Nhan còn chưa có thành niên đâu? Con... Con đừng có xằng bậy nha!"
Niên Tứ Thần cho cô một ánh mắt xem thường, sau đó mới giải thích: "Đừng nghĩ loạn, trước khi kết hôn con sẽ không để hai người có cháu đâu, cho nên đừng lo lắng nhiều như vậy."
"..." Niên mẫu còn nghĩ chuẩn bị giúp đi mua BCS. Lại bị một câu của con trai đánh vỡ ảo tưởng.
Sau đó giống như nghĩ tới cái gì yên lặng lui một bước mở miệng nói: "Con trai, con 18 tuổi..."
Niên Tứ Thần mi nhăn lại, tuy rằng không hiểu mẹ của anh có ý tứ gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, khẳng định là không phải việc gì tốt: "Ân?"
Niên mẫu không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra: "Con không phải là không được đi?"
"Phốc... khụ khụ!" Niên phụ vốn ở một bên bình tĩnh uống trà, bị lời nói của vợ nhà mình dọa tới rồi.
Niên Tứ Thần mặt đen xuống, anh thật không hiểu mạch não của mẹ anh là từ đâu tới? Một phút trước không phải còn lo lắng anh làm ra mạng người sao? Ngay sau đó liền hoài nghi anh không được?
Niên Tứ Thần khắc chế tính tình của mình, bình tĩnh trả lời một câu: "Mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ vô cùng bình thường."
Sau đó liền quay đầu đi về phòng của mình.
Niên mẫu thực vô tội nhìn về phía Niên phụ, tựa hồ hoàn toàn không phát giác mình vừa nói sai cái gì. Là một tiểu thanh niên 18 tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, cùng một nữ sinh mỗi ngày ở cùng nhau cái gì cũng không làm, chẳng lẽ không phải là không bình thường sao?
Niên phụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, buông đồ vật trong tay xuống, kéo tay vợ nhà mình, mở miệng: "Không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi."
Tránh cho bà lại doạ người, vẫn là đi ngủ đi. Bà ngủ rồi, thì sẽ không nói ra cái gì đó doạ đến ông.
——
Tới giữa trưa tan học, Vô Dược như cũ không có nhìn thấy Niên Tứ Thần.
Cô tràn đầy nghi hoặc tựa hồ không hiểu vì sao anh lại biến mất?
Thời điểm cô còn đang suy nghĩ gì đó, liền nhận được tin nhắn của anh.
Tin nhắn nội dung thật giản lược chỉ có một câu như này: Cơm trưa tìm một chỗ ăn tốt một chút, buổi chiều anh đến gặp em.
Vô Dược nhìn một lúc sau mới cảm thấy tốt hơn, sau đó yên lặng đem điện thoại cất đi. Mới đi được vài bước đã bị Tống Minh Tước chặn đường.
Tống Minh Tước lộ ra cái nụ cười tự nhận là soái khí, mở miệng nói: "Sao không đi cùng với hắn? Nếu vậy muốn cùng tớ ăn cơm chưa không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]