Trong hoàng cung,
Tại tẩm điện riêng của nữ hoàng,
Không khí trang nghiêm, đẹp đẽ tráng lệ,
Sang trọng bậc nhất, tất cả đều ánh lên một màu vàng tôn quý...
Ánh nắng sớm nhu hòa, ấm áp, xuyên qua kẽ hở tiến vào trong cung,
Chiếu lên trên người nữ tử đang diện một thân lam y thanh nhã,
Cảnh tượng mông lung mơ hồ,
Tuyệt đẹp nói không sao nói hết,
Thiếu nữ ngồi trên ghế, nhâm nhi chén trà trên tay...
Lát sau, có một cung nữ bước đến, kính cẩn cúi đầu hành lễ,
"Chủ tử, Mộ Dung công tử vẫn không chịu ăn cơm..."
Thiếu nữ hơi hơi nhíu mi,
"Cứ tiếp tục mang đến, tự khắc hắn đói sẽ ăn."
"Rõ, chủ tử."
"Bên kia có động tĩnh gì không?"
"Bên phía nữ hoàng bệ hạ không có thông tin gì mới."
"Được rồi, lui đi..."
"Dạ chủ tử."
Thiếu nữ khẽ thở dài... nói
...
Ở một nơi nào đó,
Có thể gọi là... Một lãnh cung?
Ở thật sâu bên trong,
Dưới tấm màn che rách nát phủ trên giường,
Có một thiếu nữ mặc bộ long bào, dung mạo phá lệ xinh đẹp, đang thản nhiên ngồi ăn điểm tâm...
Thỉnh thoảng sẽ có một vài cung nhân đi ngang qua, nhìn cô thì thào bàn tán,
Thiếu nữ ngồi nhấm nháp điểm tâm phải đến hàng canh giờ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về một hướng, như xuyên qua các bức tường cao chót vót cùng những tán cây cổ thụ âm u của hoàng cung.
Phải nói thế nào đây???
Thành nữ hoàng rồi!!!
Hậu cung ba ngàn giai lệ...
À, cô bị lật đổ mất rồi...
Hay nhảy lên chiếm lại ngôn vị???
Ừm, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/1474851/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.