Trận thứ hai vừa hết một ngày, đã có một đệ tử thành công vượt qua,
Tử Kỉ trầm tư suy nghĩ rất lâu từ khi rời khỏi sơn cốc u tối đó...
Rõ ràng trước khi vào đã được nghe nói, nơi đây cực kì nguy hiểm, dị thú ẩn nấp khắp nơi.
Vậy sao khi hắn đi qua lại chỉ thấy một con đường bằng phẳng, không có chút cạm bẫy nào, thay vì mất ba ngày thì đi thẳng chỉ cần có một ngày để vượt qua...
Nghĩ lại rõ ràng có điểm gì không đúng
Nhưng bản thân Tử Kỉ lại không nhận ra chỗ nào không đúng ở đây.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi..."
Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên trong hồi ức như đánh một nhát sâu vào tâm trí hắn
Tử Kỉ nhíu mày, giật mình quay người nhìn về phía sơn cốc
Kẻ điên đó...Không lẽ nào lại...
Hắn muốn chết sao???
Cùng lúc ấy, sâu bên trong sơn cốc,
Mặt trời cũng đã lên cao, Số 23 ngồi khoanh chân ngay ngắn trên một tảng đá tròn, tay mân mê quả trứng to lớn dị thường trong tay
Trước mặt cô là một con dị thú hình rồng, toàn thân đen kịt, hằm hè nhìn cô, cất giọng ầm ầm rung chuyển cỏ cây
"Tiểu chủ nhân, tên mặt trắng cô nhờ tôi bảo vệ đã qua sơn cốc một cách an toàn rồi, giờ cô cũng lên trả lại đồ cho tôi rồi chứ!"
Thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, ném trả quả trứng to lớn ấy cho dị thú trước mắt, trước khi nó ngậm trứng tha đi còn vẫy tay với theo
"Cảm ơn, Thần rừng! Hôm nào rảnh tôi sẽ nghé chơi chỗ ông!"
Thần rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nu-phu-luu-manh-vat-hi-sinh-mau-phan-kich/1474825/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.