Điều kì diệu là chỉ cần nằm trong lòng Lý Giác Huyền, được chàng ta vuốt lưng an an ủi ủi vài cái, cơn đau nhói ở ngực liền lặn mất tăm rồi. Cảm thấy rằng thân thể mình đã dễ chịu hơn rất nhiều, Thánh Âm đưa tay nhỏ chống lên eo người đàn ông, muốn đẩy chàng ấy ra. Nhưng Lý Giác Huyền rất không nể mặt nàng, không nói nhiều lời bèn xốc con cá ngồi lên đùi mình.
"Á..." Thánh Âm giật mình. Để giữ vững trọng tâm cơ thể, nàng không thể giãy dụa bừa được. Nhưng tên Lý Giác Huyền này...
"Thiếp thân muốn ngồi trên ghế."
"Không cần. Nàng đau ngực, để ta vuốt ngực cho." Họ Lý mặt lạnh nói, cái tay thì y như hổ vồ, muốn xông tới bóp lấy nơi mềm mại kia của người thiếu nữ. Nàng ấy bị doạ sợ, trực tiếp không nói hai lời, nhảy tót khỏi lòng chàng. Tốc độ nhanh tới mức Lý Giác Huyền còn chưa kịp sờ ngực, thì kẻ trong lòng đã chạy mất tiêu rồi.
Ban ngày ban mặt đòi vuốt ngực cái gì? Ngực của phụ nữ là nơi ngươi có thể tùy tiện đụng chạm à?
Người đàn ông trầm mặc nhìn con cá ngốc nghếch thoắt cái đã đứng ở góc. Chàng thở dài, vỗ vỗ cái nệm ghế cạnh mình, nhẹ nhàng bảo: "Ngồi đây với ta."
Thánh Âm dè chừng một lúc, cũng không dám chối từ, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau đó, Lý Giác Huyền bưng bát canh gà vẫn hơi âm ấm đó, húp vài ngụm thôi là hết sạch. Chàng ta kêu thái giám vào, bê bát mang đi. Nhìn Thánh Âm, khen ngợi: "Ngon lắm."
Nhưng trông Âm Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587613/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.