Năm phút sau.
"Thế tử gia..."
"Hửm, sao thế?" Giọng Lý Giác Huyền đã hơi ngái ngủ. Nhưng vòng tay chàng ta vẫn cứ khư khư ôm lấy người thiếu nữ bên gối, sống chết không buông.
Con cá bị cuộn như bánh tét bực bội trở mình: "Thiếp nóng."
Lý Giác Huyền cọ cọ má nàng, giơ một tay lên, phất cái. Nội lực của chàng ta ập đến, đánh vỡ ô cửa sổ, thế là bao gió đêm hùa hết vào căn phòng: "Giờ thì không nóng nữa."
Cảm thụ được từng đợt gió lạnh ào ào vào phòng, quả nhiên là không nóng nữa.
Vẫn là năm phút sau.
"Thế tử gia..."
"Hả?" Lý Giác Huyền nhàm chán vùi đầu vào ngực to của cá, mệt mỏi đáp.
"Chàng biết Đoan Thanh Ngọc là ai không?"
Im bặt hồi lâu, giọng điệu đạm bạc của Lý Giác Huyền mới ập tới: "Nàng hỏi làm gì?"
"Không có gì." Thánh Âm nhận thấy sự biến đổi khó lường ẩn sâu trong giọng nam nhân kia. Nàng đành nhanh nhảu chối bỏ, quyết định nhắm mắt đi ngủ. Trong lòng cá âm thầm cố gắng thuyết phục bản thân bảy bảy bốn chín lần, người này hiện giờ đang là cái chân to của nàng để nàng ôm trên đất Tây Vệ. Không thể khiến chàng giận được. Thay vì ngồi đây nói nhảm đắc tội đại lão, thà rằng ngậm miệng đi ngủ để mai lấy sức nghĩ tiếp.
Suy nghĩ thông suốt rồi, Thánh Âm liền nhắm mắt đi ngủ. Thật kì quái, nằm trong vòng tay Lý tra công chìm vào giấc ngủ, nàng ngủ rất ngon.
Khi mà Cá Âm đương say giấc nồng rồi, Lý Giác Huyền đang ôm nàng ngủ bất chợt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1587601/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.