Chương trước
Chương sau
Nàng nói với ta, nàng muốn ta chết.
Chỉ khi đó, nàng mới cảm thấy vui.
Ta không thể giết chết chính mình được. Ta sợ, thật sự sợ, khi ấy trên thế gian này sẽ không còn ai yêu nàng nhiều hơn ta nữa.
Nàng bảo, cớ sao ta lại cứu Vân Khinh.
Nàng dường như vô cùng chán ghét ả nữ nhân đó.
Vấn đề về Vân Khinh...Ta ngay tắp lự liền đồng ý với nàng, ta sẽ giết ả.
Nhưng ít nhất là khi mọi chuyện đã thành công mỹ mãn.
...
Vì yêu, đến cả tội ác tày trời thế nào chăng nữa, đều có thể gây ra được.
Vân Khinh không thể chết. Yến Đà Lôi rất thẳng thắn mà công nhận điều này. Nàng ta là một con tốt thí tuyệt vời, và mục tiêu tiếp theo chính là Thái tử.
Thật không khiến chàng ta thất vọng, Thái tử đúng là rất yêu Vân Khinh, yêu đến mức bốn chữ "luân thường đạo lý" về tình phụ tử cũng bị y ném ra sau đầu. Tình nguyện nghe theo lời mỹ nhân mà dấy binh tạo phản.
Trong khoảng thời gian đó, Yến Đà Lôi vừa đứng sau phò trợ Thái tử, vừa mua chuộc các đại gia tộc, vừa dùng mọi thủ đoạn để quật ngã các vị vương gia khác. Bàn cờ tranh đoạt ngai vị của người hoàng thất, chàng chơi đùa đến thành thục. Đem kẻ này làm con rối, lấy mạng sống người kia đi bỡn cợt.
Chàng không muốn Lưu Tổ Đế vì bệnh mà chết.
Chàng ép lão phải chứng kiến cảnh đứa nhi tử mà mình yêu thương cầm kiếm giết chết mình. Người phụ nữ mà lão sủng ái sẽ rơi vào vòng tay chàng.
Đều tại lão, đều tại lão hết. Đã tuổi già xấu xí như vậy rồi, sao lại còn mơ ước tới cướp đi Âm Âm xinh đẹp của chàng?
Đâu chỉ riêng mỗi phụ nữ biết ghen. Đàn ông cũng biết ghen chứ bộ. Không chỉ vậy, phái mạnh mà đem lòng ghen tuông có khi đáng sợ hơn rất nhiều.
Người đàn ông khác thì không rõ, nhưng với Yến Đà Lôi, sự ganh ghét đã thể hiện quá rõ ràng.
Đêm đêm gặm nhấm nỗi tương tư dai dẳng, chàng ta cũng gặm nhấm sạch sự lý trí của bản thân rồi.
...
"Nàng không đợi ta...Tại sao nàng không chịu đợi ta..."
Giữa một bãi chiến trường chém giết, máu tươi rải đầy mặt cỏ. Gió thoảng, cành mai rụng hoa. Vạn vạn tán hoa nhiễm hồng cả một khoảng trời, rồi đậu lên những bãi máu đỏ tươi. Khung cảnh thê lương, tuyệt diễm tới tan nát cõi lòng. Dưới những nhát vung kiếm điên cuồng của Yến quận vương, hầu hết các tử sĩ đều đã ra đi dưới đường kiếm của chàng.
Mọi sự đã thành, hồng nhan cũng không còn ở đó đợi chàng nữa rồi.
Yến Đà Lôi khụy gối trên nền cỏ hoa nhuốm máu tươi, ôm chặt cái xác đang lạnh dần của Thánh Âm. Trái tim như đang mất đi nhịp nhàng sống của nó. Chàng biết, chàng mất đi mục đích sống của mình rồi.
Bốn năm trước, chàng để lỡ mất nàng.
Bốn năm sau, chàng đánh mất nàng mãi mãi.
Người đàn ông khẽ khàng đứng dậy, ôn nhu bế thân thể đã mất đi độ ấm của ái nhân trong lòng, chẳng nói chẳng rằng. Dưới một góc nhìn mà không kẻ nào trông thấy kia, một giọt lệ khẽ lăn từ gò má nam tính, trượt xuống cằm. Cuối cùng lưu lại một vệt ướt giữa đôi lông mày xinh đẹp của Thánh Âm.
"Yến quận vương..." Thái tử không hiểu nhìn một loạt hành động kì lạ này của Yến quận vương. Nhưng không để cho y ta buông hết câu, một đạo kiếm khí liền vung tới.
Máu bắn tung toé, đầu người đã rơi.
Vân Khinh hoảng sợ lấy tay che miệng, nhắm tịt mắt lại. Không có đủ can đảm để đối diện với tràng cảnh Thái tử bị chém đứt đầu.
Thống lĩnh Cấm vệ quân Tôn Hiến im lặng không mở miệng, cũng không có đứng lên tỏ ra đại nghĩa mà ngăn cản.
Hắn hiểu...một chút về bản chất con người Yến quận vương này. Tốt nhất lúc mà người đàn ông này đang điên cuồng thì không nên xông vào tìm chết.
"Tôn thống lĩnh..." Yến Đà Lôi siết chặt thân thể mềm mại của nàng ấy vào lồng ngực mình, hận không thể khảm nhập nàng vào tận cốt tủy. Quăng một ánh mắt vô cảm cho Tôn Hiến, chàng hờ hững nói: "Đống tàn dư đây, nhờ ngài giải quyết."
"Ta lĩnh mệnh, Yến quận vương."
Một khắc kia bị tầm mắt đen đặc sâu hoắm đó nhìn lướt tới, nội tâm Tôn Hiến bỗng nảy sinh sự hoảng loạn kinh hãi.
Đúng thật là quái dị.
Nhưng may là thay, Yến quận vương đại nhân dành cái nhìn đó cho hắn chưa quá ba giây, bèn thu hồi nó về.
Yến Đà Lôi quay lưng nhún mình,đạp khinh công dời đi. Tà áo đen của huyền bí của chàng ta hoà vào làm một cùng hồng y đỏ rực lửa hoa lệ của người đó. Giữa một bầu trời ngả chiều phủ đầy cánh hoa, thật sự khiến con người ta não lòng khôn xiết.
Trong trò chơi con rối tranh đoạt ngai vàng, người điều khiển dây rối đã bỏ đi mất rồi.
Một lần đi này, là bặt âm vô tín. ngôn tình ngược
Một lần đi này, là không thấy trở về.
Âm Âm của ta, trong sử sách sẽ không kẻ nào dám ghi lại về một Thánh Cơ Hoàng hậu - Thiên cổ Yêu hậu hại nước hại dân.
Ta không muốn, đến cả khi nàng đi qua cầu Nại Hà rồi, thế nhân vẫn còn đồn đại rằng nàng từng là người phụ nữ của Lưu Tổ Đế.
Thời gian, sẽ khiến bọn họ quên đi tất cả.
Chỉ mong ta cùng nàng mới mãi mãi là vĩnh hằng.
Yến Đà Lôi thật bi lụy và tội nghiệp làm sao. Chàng ta nào có biết, chàng yêu nàng nhiều đến vậy. Thân tâm nàng lại chẳng có đoái hoài gì đến chàng.
Cay đắng mà nói, Thánh Âm còn chán ghét chàng ta.
Ừm, vẫn là tại con mẻ hệ thống chủ hết.
...
Hệ thống chủ: [... ] Quàng sạn, thần dịch chuyển khỏi thế giới này rồi. Ngài đừng có gọi hồn thần trở về nữa!!!
Quàng sạn ( Vênh váo ném điện thoại): "Bất mãn hả? Tính tạo phản hay gì? Trẫm cứ thích gọi ngươi đấy. Có gan thì ngồi sáng tác đi nè. Xấc xược lần nữa kiếp sau trẫm liền cho ngươi hiện thân thành bao cao su!"
Hệ thống chủ:"???" Mẹ nó, bản hệ thống cao lãnh hoa quý không thể đánh mất hình tượng.
Bản hệ thống cao lãnh hoa quý không thể đánh mất hình tượng.
Bản hệ thống cao lãnh hoa quý không thể đánh mất hình tượng.
Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!!!
Chảo chiên không dầu mình để đâu nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.